Sigret và Ánh Trăng Sáng Trong Màn Đêm

“Tôi sẽ nghe theo mọi mệnh lệnh của người.”

Trong hành trình tìm kiếm người vợ thất lạc của mình, Vua Alfred của Taranor đã nhìn thấy thi thể của người vợ quá cố của mình nằm như thể cô đã ngủ say.

Ông giấu cái chết của cô với công chúng và cố gắng hồi sinh cô trở lại trần thế bằng ma thuật đen. Tuy nhiên, một Homunculus được tạo ra với những gì còn sót lại của cô không hề sở hữu linh hồn của cô ấy, nhưng trái ngược lại thì ông đã tạo ra một sinh thể hoàn toàn mới.

Vua Alfred đặt tên cho thứ tạo hoá mới đó là “Sigret”.

Sau cái chết của Vua Alfred, Friedrich đã muốn giết chết Sigret nhưng đã bị Kayron ngăn lại và biến Sigret thành thủ cấp của hắn.

Để hoàn thành nghĩa vụ của cô, Sigret kìm nén mọi cảm xúc trong cô và trung thành làm theo tất cả mệnh lệnh của Kayron.

Recap Side Story

Dark Side of the Moon – Mặt Tối của Vầng Trăng

“Hãy mở mắt ra đi, hỡi nữ hoàng của ta.”

Tôi đã nghĩ rằng đã có ai đó thật sự cần tôi một cách tuyệt vọng đến vậy.

Thì có lẽ mọi thứ sẽ ổn cả nếu như làm theo lời của người ấy.

“Nhìn kìa, Dwigel! Nhìn đi, nàng ấy đã tỉnh giấc rồi!”

“Ngài làm được rồi, thưa Bệ Hạ! Ngài đã tạo ra một phép màu!”

“Người... là ai?”

“...?! Bệ Hạ...!”

“...Ah.”

Trong bầu không khí tĩnh lặng ngột ngạt, tôi chợt nhận ra rằng người mà họ đã luôn gọi tên trong sự tuyệt vọng đến cùng cực ấy...

...lại không phải là tôi.

Recap Side Story Character – Sigret, Homunculus sinh ra từ huyễn ảo chẳng thể nào chạm đến được bởi vị vua đau lòng đã mất đi tình yêu của đời mình.

Dark Side of the Moon – Mặt Tối của Vầng Trăng Sáng Chiếu Xuống Số Phận Bi Thương

(Một chút thông tin ngoài lề cũng như kiến thức lạ trước khi bắt đầu: Mặt Trăng bao gồm Far Side (Vùng Tối) và Near Side (Vùng Sáng), cùng với các hố va chạm từ thiên thạch cũng như là Biển. Biển Mặt Trăng: được biết đến với tên gọi Lunar mare, có đến tất thảy 23 Biển Mặt Trăng với tên gọi khác nhau được đặt theo những tính chất của khí mùa hoặc cảm giác của cong người. Trong đó, có lẽ 3 Biển Mặt Trăng được biết đến nhiều nhất có lẽ là Sea of Knowledge - Biển Tri Thức, Sea of Serenity - Biển Thanh Bình và Sea of Tranquility - Biển Tĩnh Lặng.)

(Trong bản nhạc của Touhou Project: Legacy of Lunatic Kingdom (Đông Phương Cám Châu Truyền) thì tựa đề bản nhạc “The Sea Where One's Home Planet Reflects”, thì One's Home Planet ở đây có nghĩa là Trái Đất khi nhìn về Mặt Trăng. Và trong bản nhạc “The Sea Where The Home Planet Reflects”, The Home Planet ở đây nghĩa là Mặt Trăng phản chiếu ánh sáng xuống Trái Đất.)

 

Mới đầu họ chỉ nghĩ tôi đã mất đi trí nhớ tạm thời như là một tác dụng phụ của việc được đưa trở lại thế giới trần tục này.

Nhưng sau vô vàn pháp thuật và nghiên cứu để cố gắng mang trả mọi ký ức về lại với tôi nhưng bất thành, họ dường như đã chấp nhận sự thật rằng tôi không phải là người mà họ muốn tôi phải trở thành.

Kể từ đó, Đức Vua Alfred của Vương Quốc Taranor, người đã đánh thức tôi khỏi giấc ngủ say, đắm chìm trong những nghiên cứu của người để tìm cách cố gắng hồi sinh nữ hoàng của ngài.

“Ngài vẫn cắm mặt vào nghiên cứu sao, Bệ Hạ? Tôi nghe nói rằng Con Người cần đủ lượng thức ăn và ngủ đủ giấc để có thể tiếp tục sống.” Tôi cất tiếng với người vẫn đang vùi đầu vào nghiên cứu đống tài liệu bày biện lộn xộn khắp nơi, ánh mắt của người thâm quầng lại và cả cơ thể người gầy gò đi trông thấy.

“Có lẽ cái chết của ta sẽ khiến ta có thể đoàn tụ được với nàng ấy sớm hơn.”

“...” Tôi chẳng thể nói gì, tôi không biết phải phản ứng như thế nào trước câu nói ấy của người. Điều duy nhất hiện lên trong đầu tôi là suy nghĩ ngăn cản ngài lấy lại trước khi ngài ấy làm điều dại dột.

“Ta nói đùa thôi. Cô không cần phải nghiêm túc hoá lên vậy đâu. Ta không muốn chết trước khi có thể gặp lại được nàng ấy.”

Tôi cố gắng hỏi thêm thông tin về người mà Bệ Hạ luôn nhắc đến. “Người ấy trông như thế nào? Nữ hoàng của ngài. Người ấy có phải là một người hiền hậu nhân từ không? Đến mức có thể cảm hoá được tảng băng tan chảy? Hay là người ấy xinh đẹp yêu kiều như ánh trăng sáng trong màn đêm? Nếu như đó là điều mà ngài mong muốn thì tôi có thể hành xử hệt như người ấy. Tôi sẽ cố gắng thực hiện và hoá thân thật hoàn hảo và không ai có thể nhận ra cả. Tất cả những gì Bệ Hạ cần là đưa ra mệnh lệnh và tôi sẽ thực thi nó.”

“Ta có một điều mà ta muốn nói với nàng ấy. Và vì nếu như cô không phải là nàng ấy, thì nói ra điều này thật vô nghĩa.”

“...Tôi hiểu rồi.” Tôi có thể thấy được vẻ u buồn trên gương mặt của Bệ Hạ. Phải chăng tôi đã làm gì sai sao? Liệu nhắc đến Nữ hoàng của Bệ Hạ là một điều sai lầm ư?

 

Các chư thần của Bệ Hạ vẫn rất lo lắng cho ngài ấy. Họ kể cho tôi nghe rằng Bệ Hạ đã làm tất cả mọi thứ chỉ để mang người ấy trở về, kể cả quay lưng lại với chính vương quốc của mình. Họ nói rằng ngài ấy thật sự rất đau khổ.

“Tôi vẫn không hiểu tại sao một người lại có cảm xúc mãnh liệt như thế cho một người khác, đến mức độ có thể hy sinh tất cả mọi thứ để đạt được điều đó.”

“Không nhiều người có thể trải nghiệm được xúc cảm mãnh liệt ấy, thế nên tôi có thể hiểu rằng tại sao việc đó lại khó khăn đến vậy cho một Homunculus có thể thấu hiểu được.”

Hoá ra điều mà người ấy vừa nói đã trả lời được câu hỏi của tôi, đến cả con người cũng chẳng thể hiểu được, huống chi là một Homunculus như tôi.

Bỗng người ấy kể cho tôi sự tích “Cuộc tình vĩ đại nhất trong lịch sử” về hôn ước của Vua Alfred, tức Bệ Hạ và Kise, một cái tên lạ tôi chưa từng nghe, cuộc tình giữa Con Người và Nocturne. Người ấy kể rằng khi mà Nữ Hoàng Kise hạ sinh Friedrich, thì bà ấy bắt đầu có triệu chứng của việc căng thẳng quá độ và tự cách biệt bản thân với mọi người. Và ngay sau khi Chiến Tranh Archdemon diễn ra, thì bà ấy đã biến mất không để lại bất kỳ dấu vết nào.

Tôi đã có thể hiểu được phần nào, nhưng vẫn chẳng thể hiểu được mọi thứ.

Ngày hôm sau tôi tiếp tục mang thức ăn đến cho Bệ Hạ, nhưng ngài ấy vẫn đang ngủ say. Tôi chợt nhìn thấy chân dung của một người phụ nữ với mái tóc bạc dài thướt tha cùng đôi mắt hơi xám lạnh như băng. Tôi nghĩ đây chính là người mà Bệ Hạ Alfred muốn hồi sinh.

Cô ấy có nét giống hệt mình... Hay là, mình mới là người thật sự giống với cô ấy.

Trong bức chân dung đó, Bệ Hạ đã rất hạnh phúc.

Nhưng mà... đứa trẻ trong tay cô ấy là ai...?

Đức Vua Alfred choàng tỉnh, hỏi tôi nhìn về đâu. Tôi bất giác giật mình và hướng người về ngài ấy.

“Bức chân dung đấy là khi ta còn có Kise trong vòng tay ta. Đó là một khoảng thời gian thật sự tươi đẹp... nhưng hoàn toàn ngắn ngủi. Khi đó, ta đã không hề biết tại sao nàng ấy lại thay đổi đột ngột như vậy. Giá như ta biết trước sớm hơn, thì có lẽ mọi chuyện đã không thành ra như thế này.”

Tôi mạo phạm hỏi Bệ Hạ về chuyện đã xảy ra giữa hai người.

Đáp lại tôi là câu nói vô cảm của Bệ Hạ.

“Tại sao ta lại phải nói cho cô biết. Cô có thể được tạo ra từ cơ thể của nàng ấy, nhưng cô không phải là nàng ấy.”

“Tôi thật sự xin lỗi, mong Bệ Hạ tha thứ.”

“Đừng nghĩ ngợi quá nhiều. Ta không ghét bỏ cô. Chỉ là... cô càng biết nhiều về nàng ấy, thì cô sẽ chỉ càng trở thành chính cái bóng của nàng ấy. Cô sẽ đánh mất đi chính bản thân mình cố gắng bắt chước nàng ấy. Những gì ta muốn là mong nàng ấy trở về. Ta không cần bất kỳ ai khác thế chỗ nàng ấy.”

“Tôi đã biết rồi. Tôi sẽ cố gắng cẩn trọng hơn.”

 

Kể từ sau lúc đó, dù thời gian có trôi qua bao lâu, tôi vẫn quay trở lại đó và nhìn vào bức chân dung. Bệ Hạ Alfred và người phụ nữ đó với gương mặt của tôi tươi cười thật bình yên trong ánh mặt trời.

Tôi nhìn bản thân mình đứng đây một mình trong cái phòng thí nghiệm tối tăm này, tôi luôn tưởng tưởng rằng bản thân mình đang thật sự đứng cạnh bên ngài ấy.

 

Một tiếng la hét thất thanh vang lên.

Tiếng của đoàn kỵ sĩ Taranor dẫn đầu bởi Krau và Hoàng Tử Friedrich xông vào cái phòng thí nghiệm bên dưới lòng đất này. Friedrich tỏ ra kinh tởm trước những gì cậu thấy, cậu mong muốn có thể lật đổ được cha của mình để giành lấy ngai vàng, bằng những cái bằng chứng về những thứ ghê tởm này để chống lại cha mình.

Friedrich biết rằng cái thứ Homunculus kia ở đâu nên đã tức tốc chạy đi tìm. Còn Krau và đoàn binh tiếp tục dò soát xung quanh.

Tôi cảm nhận được có điềm chẳng lành, nên tôi đã mau chóng báo cho Bệ Hạ biết tay và yêu cầu người mau chạy đi. Tôi đã không nhận ra ngài ấy đã yếu dần đi, đến độ có thể gục ngã bất cứ lúc nào.

“Sigret.” Ngài ấy gọi tên tôi.

“Vâng thưa Bệ Hạ!”

“Cô là người duy nhất bên cạnh ta cho đến thời khắc cuối cùng này.”

“Tôi thật sự xin lỗi.” Tôi cố gắng nói ra những lời đó.

“Vì điều gì?”

“Nếu như tôi không hề tồn tại... Nếu như Bệ Hạ đã có thể hồi sinh được linh hồn của Nữ hoàng thật sự như ngài mong muốn... Thì những chuyện này sẽ chẳng bao giờ xảy ra.”

“Đó là lý do cô luôn cố gắng hỏi về nàng ấy sao? Ta đã nói với cô đừng cố gắng nữa... Nữ hoàng của ta... cũng tương tự một lối sống thế này. Nàng ấy liên tục đuổi theo cái bóng của Kise “thật”. Ta đã nhìn thấy điều tương tự trong cô. Ta chưa bao giờ muốn cô... phải đi vào con đường sai lầm ấy giống như người vợ của ta. Dù cô có thật sự giống với nàng ấy đi chăng nữa.”

“Một cuộc sống trống rỗng vô nghĩa... cố gắng bắt chước bản gốc trong vô vọng.”

“Bệ Hạ...”

“Nếu như ta chết đi... cô nghĩ ta có thể gặp được nàng ấy không? Hay là... cô ấy sẽ lướt qua đời ta thêm một lần nữa? Sigret, cô có thể giúp ta một nguyện vọng cuối cùng này được không?”

“Nếu như... Nếu như ta không thể gặp lại nàng ấy... Nếu như nàng ấy quay trở lại nơi này sai khi ta chết đi... cô có thể truyền lại tâm nguyện cuối đời của ta cho nàng ấy được không?”

“Nếu đó là những gì ngài thật sự mong muốn... thì tôi sẽ thực hiện chúng.”

“Nữ hoàng của ta... Ta... Ta đã nhận ra rằng nàng không phải là Kise mà ta đã thề mong hẹn ước tương lai của chúng ta bên bờ hồ. Nhưng lúc đó ta đã trót yêu nàng dù bất cứ điều gì có xảy ra... Ta... Ta thật sự yêu nàng vì chính con người nàng... Nàng không cần phải rời bỏ ta... Nàng không cần phải cảm thấy tội lỗi vì đã lừa dối ta... Ta đã luôn... muốn nói...”

Hơi thở của ngài ấy đã ngừng thở.

Trái tim của ngài ấy đã ngừng đập.

Ngài vẫn chưa kịp nói hết tâm nguyện của mình.

Ngài đã ra đi.

“Chủ nhân, người đã tạo ra tôi. Tôi mong rằng ngài có thể yên nghỉ và gặp được người ấy.”

Chẳng mấy lâu sau, một đám lính xông qua và bắt tôi đi. Họ mang tôi đến trước mặt một người tên là Friedrich. Mái tóc màu vàng uốn sóng và ngũ quan hệt như Alfred, tôi ngay lập tức nhận ra cậu ta chính là đứa trẻ trong bức chân dung.

“Thật ớn lạnh khi biết rằng cô lại giống hệt với diện mạo của mẹ ta. Cha đã từ bỏ tất cả chỉ vì một bản thể giả mạo này. Thật là một gã đáng kinh tởm.”

Nghe những lời nói đó, tôi như muốn phản kháng lại.

Nhưng cậu ta đã lập tức chặn giọng tôi lại.

“Im lặng. Lính đâu! Ta muốn thứ quái thai này bị xử tử và chặt thành trăm mảnh. Ả ta là người đã cám dỗ vị vua tiền nhiệm và khiến cho Taranor sụp đổ.”

Từ đằng sau Friedrich, tôi nhìn thấy một gương mặt lạ khác, một người với mái tóc màu rượu đỏ xuất hiện mong Friedrich suy nghĩ lại. Người đó nói tôi là Homunculus đầu tiên mà Bệ Hạ đã tạo ra. Và rằng tôi sẽ có giá trị.

Friedrich chẳng còn hứng thú gì nữa. Cậu ta bỏ đi, để mặc tôi với tên tóc màu đỏ rượu.

Hắn nói tôi là một thứ đáng thương, chỉ được tạo ra với mục đích duy nhất... Nhưng hắn nói rằng tôi vẫn còn nghĩa vụ gì đó...

“Ngươi mong muốn điều gì?”

“Tẩy trắng thanh danh của Alfred? Hay trả thù cho lão ta.”

Nghĩa vụ của tôi sao...

“Nếu vậy thì tôi muốn cho nữ hoàng nghe được những lời cuối cùng của ngài ấy.” Tôi nói với hắn. “Đó chính là tiếng gọi nghĩa vụ của tôi. Mệnh lệnh đầu tiên và cũng là cuối cùng tôi được giao.”

“Được thôi. Ta sẽ giúp ngươi.”

“Ta là chỉ huy của một đạo quân bất tử chết chóc và chính là Vua Bóng Đêm. Không gì là không thể nếu như ta muốn nó như thế. Đổi lại, cô sẽ hoàn toàn trung thành với ta vô điều kiện. Gạt bỏ bất kỳ cảm xúc vô nghĩa nào ngán đường kế hoạch của ta. Ngươi thấy thế nào?”

“Tôi... Tôi sẽ làm như ngài mong muốn.” Tôi chấp nhận lời đề nghị của hắn.

 

Tại Ngai Vàng, Krau đã nhận ra được ý định của Friedrich, cậu ta liên tục trách móc Friedrich vì đã giữ lại cái phòng nghiên cứu đó. Krau cảm thấy không thể cứu vãn được bạn mình nữa. Friedrich yêu cầu tôi đuổi Krau đi.

Krau đã hỏi tôi tại sao tôi lại phục vụ cho Friedrich và chửi rủa tôi. Tôi chẳng hề để tâm và tiễn cậu ta ra khỏi cửa.

Nhưng điều không ai ngờ rằng, Krau đã xông pha vào phòng nghiên cứu và lấy trộm đi một Homunculus đang được tạo ra để làm vật chứa của Archdemon. Friedrich đoán rằng Krau sẽ trốn đến Ezera, nên đã gửi cả một binh đoàn Homunculus bao gồm cả tôi để lấy lại mẫu vật đó.

Chúng tôi đã dò được vị trí của Krau, nhưng không thể ngờ rằng là đã bị lừa. Tôi biết rõ cậu ta ở đâu nên tôi đã một mình đi đến gặp cậu ta gần biên giới.

“Cô tìm ra tôi sớm hơn tôi đã nghĩ.”

“Nhìn thấy cậu ở đây một mình có nghĩa là tôi đã quá trễ. Nhưng cậu thật sự định sẽ chiến đấu như thế sao? Không có Guardian hay người của cậu ư?”

“Tôi thích nghĩ như đây là một sự thoái bộ lại lúc lần đầu tôi được phong chức kỵ sĩ. Tôi chẳng có người nào để ra lệnh, cũng như không có cả Guardian. Chỉ có mình tôi và thanh kiếm này. Nhưng điều thú vị là gì cô biết không? Tôi chưa bao giờ thua một trận chiến nào cả.”

“Tôi thật sự thích sự tự tin của cậu. Nhưng mà tôi cũng rất tự tin vào khả năng của chính mình.”

 

“Ha... Tôi nghĩ đến đây là kết thúc được rồi. Tôi đã mong sẽ có thể kéo cô xuống nấm mồ chung với tôi.”

“Tôi sẽ không đi đâu với cậu cả.”

“Thế vậy tại sao cô lại không giết tôi đi? Tôi đang đứng trước lưỡi hái của cô đấy.”

“Tôi không được ra lệnh để giết chết cậu.”

“Tôi chắc chắn Friedrich sẽ không quan tâm nếu như cô có làm đi nữa.” Cậu ta cười. “Cậu ta đã từ bỏ tất cả mọi người và bỏ luôn mọi thứ vì mục tiêu mới của cậu ta. Bao gồm cả tôi nữa.” Nụ cười của cậu ta dần lắng xuống. “Tôi... đã không muốn chấp nhận chuyện đó. Và khi tôi đã chấp nhận nó, tôi lại mong muốn quay trả mọi thứ lại về lúc ban đầu. Nhưng mà mọi thứ đã quá trễ rồi, tôi chẳng thể cứu cậu ta được nữa.”

Tôi không thể hiểu được lời cậu ta muốn nói, cũng không hiểu được trong lời nói của cậu ta có chút gì là thật lòng hay không.

Cậu ta nói với tôi về Kayron, việc tôi ở bên Friedrich cũng là bởi vì Kayron bảo tôi làm thế. Tôi không nói gì về việc đó, đó không phải nghĩa vụ của tôi.

Tôi áp giải cậu ta về lại với Friedrich để bị xử tội.

 

Kayron và Friedrich đang bàn luận với nhau. Kayron nói rằng Friedrich đã tha chết cho Krau, thay vào đó bắt nhốt Krau vào hầm ngục.

Kayron nhận thấy bản thân sẽ thừa cơ hội này để khiến cho tâm trí của Friedrich sụp đổ, vì giờ cậu ta cũng đã đến giới hạn của mình và chỉ cần một ngòi nổ nữa là mọi thứ sẽ rơi vào hỗn loạn.

 

Tôi chất vấn Tenebria vì cô ta đang chơi đùa với tâm trí của Friedrich, nhưng cô ta lại nói rằng cách này là tốt cho cậu ta, vì nếu như không làm thế thì Friedrich sẽ lại chìm ngập trong rượu chè. Tôi hét to với Tenebria, hỏi vị trí của Friedrich, và cô ta nói rằng Friedrich đang ở dinh thự của Nữ Hoàng, nói rằng tôi có gương mặt giống với người phụ nữ quá cố ấy và nói tôi nên đi trấn an lại cậu ta.

Tại Dinh của Nữ Hoàng.

Tôi nhìn thấy Friedrich đang ngủ.

Tôi cố gắng đánh thức cậu ta dậy.

“Mẹ...”

“Không, tôi không phải—”

“...Dù con chỉ mấy khi được gặp mẹ lúc nhỏ đến khi con đang cố gắng lớn lên... Con luôn rất nhớ mẹ cả đời này.” Tôi nhìn thấy cậu ta khóc nức nở lên. “Con luôn cố trốn đi, chỉ dám dõi theo mẹ từ đằng xa, con luôn tưởng tượng bản thân mình trong vòng tay ấm áp của mẹ như bao đứa trẻ khác... Đôi lúc… Con luôn vùi đầu vào bức chân dung của mẹ khi không có ai ở đó cả.”

“Friedrich...” Tôi gọi tên cậu.

“...Con sẽ không bao giờ trách cứ mẹ vì những gì mà cha và con đã làm. Nhưng... giá như mẹ thật sự ở đây, mọi chuyện đã hoàn toàn khác và sẽ chẳng có gì xảy ra dẫn đến kết cục này...”

“...”

“Nếu như con có thể gặp mẹ thêm một lần nữa... Con vẫn luôn muốn hỏi mẹ rằng...”

“Tại sao mẹ lại chối bỏ con? Tại sao mẹ lại bỏ rơi con? Tại sao mẹ chỉ đứng nhìn mọi thứ từ bức chân dung đó... trong khi cả thế giới này vỡ vụn đi quanh con?”

Tôi đã muốn lùi lại và bỏ đi. Tôi muốn nói bản thân tôi không phải là bà ấy, và cũng để đánh thức cậu ấy tỉnh dậy...

Nhưng mà... Khi tôi mở khuôn miệng này ra, âm thanh duy nhất phát ra được chính là tiếng khóc...

... cùng với câu nói “Mẹ xin lỗi... Mẹ thật sự xin lỗi con, Friedrich...”

Lúc đó tôi cũng chẳng tài nào hiểu được tại sao tôi lại nói thế.

Nó như là một phản ứng vô điều kiện đến một thứ cảm xúc mà tôi chẳng thể nào cất lời được.

“Thật sự ấn tượng đấy. Tôi đã xém bị thuyết phục rằng cô mới chính thật sự là mẹ của cậu ta.” Tenebria nói với tôi.

Tôi chỉ nói rằng đó chỉ là một phản ứng nhất thời.

Tôi được tạo ra từ chính cơ thể của Nữ hoàng Kise. Tôi có thể vẫn còn giữ một ít ký ức của cô ấy bên trong tôi.

Tenebria cười phá lên. Cô ta nói cho tôi nghe về Homunculus luôn theo sau cô ta. Rằng khi Homunculus đó còn là một con người, Tenebria đã giết sạch gia đình của cô bé, và cô bé đó đã thề rằng sẽ không bao giờ tha thứ cho Tenebria và sẽ theo đuổi Tenebria đến tận trời cuối đất dù có là xuống Địa Ngục đi chăng nữa, thì cô ta vẫn phải trả thù cho gia đình của mình. Thế nhưng mà giờ đây, cô Homunculus đó lại đi theo Tenebria như một con cún, chỉ biết vâng lời và ám ảnh đến phát cuồng vì Tenebria. Rồi cô ta hỏi tôi liệu nếu như cô gái Homunculus kia còn vương vấn gì như cô gái còn sống kia, thì liệu sẽ vẫn còn thích Tenebria chứ. Tôi đáp lại là không. Tenebria nói đó cũng chỉ như một cơn đau vô hình từ việc mất đi một phần cơ thể.

Nhưng lần này Tenebria sẽ tha mạng cho tôi vì tôi đã khiến cô ta cười, và cảnh cáo rằng sẽ không có lần thứ hai.

Tôi đã chọn tin vào lời nói của Tenebria rằng mọi thứ chỉ như một nỗi đau vô hình.

Tôi đã chọn tin vào nó, bởi vì những cảm xúc đó đối với tôi thật sự rất đau đớn nhưng chẳng thể diễn tả bằng lời được.

Ngày hôm sau, tôi mang bữa sáng đến cho Friedrich.

Cậu ta hỏi tôi về việc xảy ra ngày hôm qua, tôi cố gắng nói rằng chẳng có gì xảy ra cả.

“Tuy tâm trí tôi vẫn còn mơ hồ, nhưng tôi nhất định đã thấy cô ở đây. Tại sao cô lại xin lỗi tôi? Tại sao cô lại khóc và ôm tôi? Liệu ông ta... thật sự đã mang mẹ tôi về sao?” Cậu ta liên tục chất vấn tôi.

“...Hẳn là đã có sự nhầm lẫn.” Tôi cố gắng nói vu vơ cho qua chuyện.

“Nhầm lẫn sao? Không hề, tôi nhớ rõ ràng––” Gương mặt cậu ta trở nên giận dữ hơn.

“Friedrich. Cậu đã nhầm rồi. Tôi đã nói là tôi không hề ở đó. Cậu đã đắm chìm trong ảo mộng quá nhiều rôi, đến cả ranh giới giữa thực và mơ cậu cũng chẳng thể phân biệt nổi.” Tôi trấn an cậu ta lại, khiến cậu ta bình tĩnh lại.

“Tôi được tạo ra để hỗ trợ cậu, chứ không phải để thoả mãn sự thiếu tình thương của cậu.”

Gương mặt cậu ta ủ rũ xuống. Cậu ta quyết định sẽ không ăn bữa sáng mà tôi đã mang đến mà sẽ ra ngoài đi dạo.

Thứ cảm xúc này chẳng là gì cả mà chỉ như một nỗi đau vô hình, được sinh ra từ những sự cố gắng bắt chước theo cái bóng của nữ hoàng đó của bản thân tôi.

Mình không phải là cô ấy. Mình chỉ là một Homunculus với diện mạo giống hệt cô ấy.

Dù cho mình có ngưỡng mộ cô ấy đến đâu đi chăng nữa, mình cũng không thể trở thành một người vợ hay thậm chí là một người mẹ.

Bởi vì mình không thật sự tồn tại.

Mình sẽ mãi mãi là một cái bóng của người đó.

Một khoảng thời gian dài đã trôi qua.

Khi mà Tenebria đã rời đi, tôi đã chẳng còn nhìn thấy Friedrich tỉnh táo nữa. Kể là là bây giờ thì cậu ta như trong cơn mộng ảo ngày một nhiều hơn.

Trong khi đó, kế hoạch giành lại mẫu vật Homunculus làm vật chứa của Archdemon đã diễn ra suôn sẻ và thành công.

Nhưng rồi...

Krau đã trốn thoát được khỏi ngục tù. Kayron sẽ báo lại tin này cho Friedrich và nhắc tôi về lại cái ngày mà tôi đã thề nguyện sự trung thành của mình, hắn bảo tôi rằng không được để bất kỳ cảm xúc nào chen ngang cả. Tôi chỉ biết nhìn hắn.

Friedrich nói với tôi về sự tẩu thoát của Krau, và ra lệnh cho tôi giết hắn ngay lập tức nếu như gặp mặt. Giờ đây Friedrich đã hoàn toàn mất đi lý trí. Tôi thật sự sốc trước quyết định đó của cậu ta.       

“Nếu như tôi đã nghe lời Kayron và giết chết hắn ngay từ lúc đầu, thì chúng ta đã có thể tránh được mọi chuyện xảy ra. Tôi đã mắc quá nhiều sai lầm chỉ vì cái sự vương vấn về quá khứ trẻ thơ này. Bạn bè, gia đình... Giờ đây chúng đều vô nghĩa với tôi. Tôi sẽ chắc chắn không phạm sai lầm thêm một lần nào nữa. Cô đã hiểu chưa, Sigret?”

“Tôi đã rõ rồi.” Tôi đáp lại với một giọng trống rỗng.

Cái kết cận kề nhanh chóng, mọi người đều về như cũ.

Hoặc ít nhất là mọi thứ lẽ ra sẽ diễn ra như vậy.

 

Krau và Thần Ước Tinh Nhân đã vào được phòng thí nghiệm, tôi đã quá sơ suất, nhưng Kayron bảo tôi không được quay về mà lẩn trốn đi, phòng hờ trường hợp xảy ra. Đồng thời chi viện cho tôi một ít binh lính tử thần. Tôi thắc mắc liệu trường hợp đó có phải là viễn cảnh chúng ta thua trận chiến này. Kayron nói rằng điều đó sẽ không xảy ra, nhưng vẫn phải đề phòng.

Tôi chợt nghĩ ngay đến Friedrich, cậu ta sẽ chết nếu như trường hợp đó xảy đến. Kayron nói rằng mạng sống của cậu ta bây giờ là vô giá trị. Tôi không thể nói gì hơn, nhưng Kayron nói hắn sẽ cho tôi có thể đi gặp Nữ hoàng. Tôi có hơi bất ngờ trước lời nói đó, nhưng vẫn phải tuân theo mệnh lệnh của Kayron.

Kayron đã nói đúng. Tôi không có bất kỳ lý do nào để nghi ngờ hắn cả.

Nhất là khi đây là cách duy nhất để tôi có thể hoàn thành được nghĩa vụ và mục đích của mình.

Thế nhưng...

“Dừng lại...”

Đứng trước mặt tôi bây giờ chính là Thần Ước Tinh Nhân và Guardian, Thần Thủ Hộ Vệ của cậu ta.

Mặc cho tất cả mọi chuyện, thay vì nghe theo mệnh lệnh của Kayron, tôi đã quyết định sẽ bảo vệ Friedrich.

Trước mặt tôi giờ là Krau, cậu ta nói rằng sẽ không thua đến lần thứ hai.

“Mạng sống của tôi giờ đã không phải chỉ dành riêng cho tôi nữa.” Tôi đáp lại cậu ấy. “Tôi chỉ đơn thuần là tuân theo mệnh lệnh như là một kẻ hầu trung thành... Ước muốn của tôi chẳng còn quan trọng nữa. Giờ tôi đã được lệnh phải cản trở cậu lâu nhất có thể, thế nên tôi sẽ làm hết sức mình với cả tính mạng này.”

“Đây chính là nghĩa vụ và số phận của tôi.”

Một hành động nhất thời bộc bạch không có lý do hay chủ đích nào.

Tôi không thể hiểu tại sao tôi lại đưa ra lựa chọn bất tuân lại mệnh lệnh và lừa dối như thế.

Có thể là...

Mảnh ký ức đó lại ùa về.

“Tại sao mẹ lại rời bỏ con? Tại sao mẹ lại chỉ nhìn từ bức chân dưng trên cao ấy... xuống thế giới đang sụp đổ thành vụn vỡ này của con?”

...Tôi không muốn giống như hay trở thành cô ấy. Tôi không muốn chỉ là một người dưng và biến mất.

Tôi cố gắng đánh hết sức mình để kéo dài thời gian càng lâu càng tốt.

‘Những gì mà tôi muốn là được trở thành một nữ hoàng. Thật mỉa mai làm sao, tôi lại quyết định trở thành một bản thể hoàn toàn trái ngược với cô ấy...’

‘Tôi đã để cho những cảm xúc vô dụng này huỷ hoại mọi thứ.’

‘Có lẽ là, suy cho cùng, tôi cũng hoàn toàn sai lầm...

“Tôi sẽ kết thúc chuyện này.” Krau hét lớn.

Một nhát chém xuyên người tôi...

Đức Vua Alfred...

“Ta yêu nàng vì chính con người của nàng... Nàng thật sự không cần phải rời đi... Nàng cũng chẳng cần phải cảm thấy hối lỗi vì đã che dấu và lừa dối ta... Ta đã... đã luôn muốn nói với nàng rằng...”

Tôi nghĩ tôi không thể giữ được lời hứa của chúng ta...

Xin hãy tha thứ cho tôi...

Kết thúc Side Story

Một giọng nói vang lên.

“Nhóc con đang làm gì thế? Mau đi thôi.”

“Tôi muốn lập một ngôi mộ cho cô ấy. Có được không? “...Tôi nghĩ rằng đến cô ấy xứng đáng có được điều đó, ít nhất là thế.”

“Làm nhanh lên.”

“Hyup...! Xong rồi, thế này chắc sẽ được.”

“Sigret... Cho dù có hơi nhạt nhoà, nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được sức mạnh của các Nocturne bên trong cô. Krau nói rằng cô không thật sự là Kise... Nhưng mà cô có mối liên hệ đến cô ấy, đúng không? Nếu như là đúng, miễn là cơ thể của cô còn ở đây, cô sẽ có thể quay về. Nếu như tôi làm ngôi mộ của cô thật tốt, sẽ có người chú ý đến và ai đó sẽ có thể tìm được cô và mang cô trở lại thế giới này. Nếu như cô may mắn.”

“Này nhóc, xong chưa vậy? Mau lên, bọn tôi bỏ cậu lại bây giờ!” Giọng nói đó hét lớn về phía cậu bé.

“Tôi đến liền đây!”

“Tạm biệt. Và chúc cô may mắn.”

 

Kết thúc Side Story Character – Sigret

Dark Side of the Moon – Mặt Tối của Vầng Trăng Sáng Chiếu Xuống Số Phận Bi Thương (mong rằng những ký ức đau thương này sẽ theo cô được yên nghỉ và xin hãy đặt một dấu chấm hết cho tất cả.)

 

 


Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Điếu Văn Dành Tặng Bậc Thánh Nhân

Sơ lược về các Spirit Lord

Tiền Truyện - Sơ Khai Thế Giới - Mặt Trời Giáng Thế Lục Giới

Những điều cần biết về Recap Story và câu hỏi thường gặp.