Nguyệt Quang Hý Viện - Teaser Trailer

 "Đã đến lúc thực nghiệm kiến thức mới rồi."

Ta là Baal. Hiền Triết Gia đến từ chiều không gian khác.

Ta đã đem lòng yêu thương một người phụ nữ con người bình thường, cổ tên là Sezan. Vì không muốn cái chết chia cắt đôi ta, thế nên ta đã phong ấn linh hồn của Sezan vào bên trong một con búp bê.

Tuy nhiên, một linh hồn không có thể xác sẽ dần bị mai một và phai nhoà đi, đến một ngày kia, Sezan đã trở nên bất động và hoá thành như một con búp bê thông thường.

Kể từ ngày đó, ta chu du khắp mọi chiều không gian, tìm kiếm tri thức có thể mang Sezan trở lại cuộc đời ta, vì lẽ đó mà ta buộc phải thông thạo toàn bộ mọi quy luật của tự nhiên và nhìn thấu sự thật đằng sau những lời dối trá.

Nhưng, cho đến tận bây giờ, ta vẫn chưa thể tìm ra được bất kỳ phương pháp nào để hồi sinh một linh hồn trở lại cõi sống. 

Cuộc đời ngập tràn vô vàn câu đố.

Cuộc sống của chúng ta, bắt đầu từ thuở nào không hay biết, giống như những chuyến hành trình tiến về tương lai vô định. Ngày nào đó bạn sẽ tự hỏi bản thân rằng, "Có lẽ điều gì đó mới mẻ sẽ xảy ra hôm nay," nhưng chẳng có gì xảy đến cả. Ngày nào đó bạn sẽ nghĩ "Mỗi ngày đều như nhau," nhưng rồi điều bất ngờ đột nhiên ập đến.

Tương tự như vậy, cuộc sống có cách hoạt động riêng của nó theo cách bí ẩn nhất mà chúng ta không tài nào hiểu được... Và có lẽ chúng ta nên trân trọng điều bất biến ấy. Mặc dù chúng ta luôn cố gắng né tránh những sự dị biến lạ thường hay vướng bận với các thực thể kỳ bí...

...Chúng ta cũng thường hay mơ mộng rằng sẽ có thể dính líu đến các sự kiện siêu nhiên huyền bí và những cá thể dị thường. Cũng giống như các bạn vậy, ngay chính thời khắc này.

"Hân hạnh được gặp tất cả các bạn tại nơi này. Tên của tôi là Baal, một học giả chu du khắp mọi nơi trau dồi tri thức của thế giới bao la. Đây là vị hôn phu của tôi, Sezan... Sao cơ? Các bạn biết trước rồi ư? Hiểu rồi, hiểu rồi... Xem ra những nhà thám hiểm khai phá Thần Điện Nixied cũng có mặt ở đây nhỉ. Nhưng có vẻ như vẫn còn rất nhiều gương mặt xa lạ xuất hiện tại đây, thế nên tôi sẽ tiếp tục màn giới thiệu của mình. Vài người trong số các bạn có thể sẽ thắc mắc khi tôi giới thiệu cô búp bê bé nhỏ này là hôn thê của tôi."

"Sao cơ? Cô búp bê này không phải là thứ duy nhất kỳ lạ khiến bạn bận tâm ư? Hài hước thật đấy. Quý vị khán giả góp mặt tại đây có khiếu hài hước thú vị thật đấy. Gì cơ? Các bạn muốn tôi biến kẻ nói những lời mỉa mai vừa nãy thành búp bê ư...? Hẳn là có sự nhầm lẫn gì ở đây mất rồi. Tôi không hề có khả năng khai triển loại ma thuật ấy, cũng như không có ý định nào để tôi làm như thế cả. Suy cho cùng, tất cả cũng chỉ là một trò đùa thôi, đúng không?"

"Thật kỳ lạ! Một tia sét đánh xuống chói loá cả căn phòng từ đâu thế nhỉ...? Chúng ta đang ở bên trong mà... Nó có thể đến từ đâu được chứ? Ôi dà, có vẻ như vị khán giả xấu số tội nghiệp đằng đó bị sét đánh trúng mất rồi. Thật sự xui rủi làm sao... Anh bạn có ổn không vậy? Chao ôi... Cậu ta bất tỉnh nhân sự luôn rồi, có lẽ cậu ta thức trắng cả đêm qua nên giờ đâm ra thiếu ngủ rồi ư. Có vẻ như cậu ta sẽ không thể dõi theo buổi biểu diễn của tôi rồi."

"Armin."

"Tôi đây?"

"Phiền cô hoàn vé lại cho anh ta."

"Rõ rồi!"

"Sezan là một người phụ nữ đặc biệt, sắc đẹp của cô không ai có thể sánh bằng. Đồng thời cũng là một học giả thông thái và tâm huyết. Cô ấy là người vợ chưa cưới yêu dấu đáng kính của tôi và là nghiên cứu viên đáng ngưỡng mộ và đáng tin cậy nhất mà các bạn từng chứng kiến. Nhưng thật không may... khuyết điểm duy nhất của cô ấy là rằng cô ấy là một Con Người. Không giống như tôi. Này, này, có phải tôi vừa nghe ai đó mới nói "Biết ngay mà, thằng cha này là một kẻ lập dị." phải không? Này, quý ngài ngồi ngay chính giữa của hàng ghế thứ hai đếm từ đằng sau lên trước. Ồ, quý khán giả chẳng may ho thôi sao? Tôi hiểu rồi... vậy vị khách quý đây có muốn chung số phận với người đã bất tỉnh trước đó không? Không ư? Vậy thì tốt quá."

"Baal, anh muốn tôi tống cổ tên đó ra không?"

"Không cần đâu. Mặc kệ anh ta đi."

"Tôi hiểu rồi."

"Chúng ta nói đến đâu rồi nhỉ? À rồi, để tôi tiếp tục câu chuyện của vị hôn thê nhé. Tôi muốn ở bên cô ấy mãi mãi... nhưng không hề dễ dàng chút nào. Việc sống mãi đối với tôi là chuyện bất khả thi... nhưng đối với cô ấy thì, sinh mệnh của cô ấy nói trắng ra là còn ngắn hơn tôi gấp nhiều lần. Thế nên cho đến khi tôi tìm được phương pháp vừa an toàn mà lại chắc chắn nhất để kéo dài tuổi thọ của cô ấy... tôi đã quyết định sẽ bảo tồn linh hồn của cô ấy bên trong con búp bê ma thuật cực kỳ đặc biệt này. Chỉ có như thế thi cô ấy mới có thể tránh được quá trình lão hoá của Con Người. Tuy bị nhốt bên trong con búp bê này... cô ấy vẫn có thể nghe, nhìn và giao tiếp được. Và cứ như thế, hai chúng tôi mới có thể tiếp tục nghiên cứu cùng nhau."

"Nhưng dù có nỗ lực đến đâu, chúng tôi vẫn không có tiến triển nào. Với mỗi trở ngại chúng tôi vướng phải, càng nhiều thời gian bị lãng phí hơn nữa... Linh hồn của Sezan yến dần qua từng ngày một, và rồi kết cục cũng đến, cô ấy đã chìm vào giấc ngủ vĩnh hằng. Đến một thời điểm nhất định... cô ấy đã trở thành một con búp bê bình thường, không thể cất lời được nữa."

"Ưmm... Baal."

"Hồ?"

"Mọi người cứ hỏi là khi nào buổi diễn mới thực sự diễn ra. Họ không hứng thú đến câu truyện của Sezan lắm."

"Hmm, hiểu rồi... Cô có ghi lại số ghế của những vị khách "không quan tâm" chứ?"

"Không, nhưng tôi nhớ rõ con số rồi. Tôi có thể ghi lại nếu như anh muốn."

"Được rồi. Hãy cho tôi xem trước khi buổi diễn kết thúc."

"Được thôi."

"Để có thể khơi dậy linh hồn của Sezan, tôi đã quyết định đi vào con đường gian truân nhất nhằm khai phá toàn bộ kiến thức của thế giới này ẩn giấu. Nhưng không chỉ riêng thế giới tôi đang sinh sống không đâu, mà còn là cả tri thức của các thế giới khác bên ngoài kia nữa. Dĩ nhiên là tôi quan tâm đến việc nghiên cứu đi xuyên qua các chiều không gian. Phương thức đơn giản nhất có lẽ là thông qua Cổng Không Gian, hay còn được biết đến với tên gọi là "Cổng Hỗn Mang - Chaos Gate" tại thế giới này vì một vài lý do. Mặc dù cái tên đó không hoàn toàn là không có cơ sở vì có giả thuyết cho rằng những cánh cổng này liên quan đến một ngôi sao toạ lạc nơi sâu thẳm và đen tối nhất của vũ trụ. Và trong số vô vàn cái tên được định danh... một trong số chúng mang ý nghĩa là "hỗn mang"." 

"Nhưng dù có là trường hợp nào đi nữa... Tên gọi không phải là thứ quan trọng mà chúng ta nói đến. Khi đề cập đến Cổng Không Gian, thứ thật sự quan trọng và là mấu chốt của vấn đề là cách mà những cánh cổng này vận hành theo quy luật nào của vũ trụ và làm thế nào để chúng ta có thể kiểm soát chúng. Và theo như tôi nghiên cứu, có những cánh cổng không rõ đích đến và những cánh cổng nơi thời gian và địa điểm đã được định sẵn. Những cánh cổng này thường sẽ xuất hiện khi có dị biến rung chấn dẫn đến việc hình thành Vết Nứt Không Gian. Có thể mở ra một Cổng Không Gian tạm thời với những điều kiện cụ thể, nhưng để làm được điều đó yêu cầu một lượng lớn mana, và cũng không hề có lấy một phương thức hoàn hảo nào để kiểm soát cánh cổng cả. Tuy nhiên, vẫn có một số cá thể có thể ra vào các chiều không gian tuỳ ý. Tôi nghe nói rằng trên Orbis cũng có một người có thể làm được điều đó."

"Cô ấy nói với tôi là cô ấy đang tận hưởng khoảng thời gian này trong năm bằng cách du ngoạn qua những thế giới khác nhau! Trước khi mọi người đến đây, thì cô ấy đã kể cho chúng tôi nghe về những lễ hội ở những thế giới khác!"

"Bởi vì tôi chưa từng đến Ezera trước đây, thế nên tôi nghĩ sẽ thật tuyệt nếu như ghé thử một lần. Theo tôi được biết thì không có bất kỳ một luật lệ nào nói rằng chỉ có người dân xứ Orbis mới được phép tham dự ngày lễ này."

"Tôi chắc rằng cá thể đó hẳn phải là một thực thể siêu việt, chứ không như tôi, chỉ là một học giả thông thường đam mê ma thuật. Một thực thể có thể xuyên qua các chiều không gian theo ý muốn của mình và tận hưởng các lễ hội của các thế giới khác... Chắc hẳn phải là một thực thể cao hơn những vị thần, những đấng quyền năng chỉ thuộc về một thế giới duy nhất."

"Cái gì? Các bạn nghĩ cô đại tu sĩ ấy cũng là một thực thể siêu việt ư? Tôi hoàn toàn không biết gì về việc đó cả... Hmm, có vẻ như nhiều người đồng tình với ý kiến đó. Các bạn có vẻ biết nhiều hơn về nó đấy dù tôi chẳng hề biết các bạn đang nói cái gì cả. Thú vị thật, thú thật thì tôi muốn biết thêm về cô ấy đấy. Cô ấy trông giống hệt như một người mà tôi quen biết, đến cả cái tên cũng trùng lặp nhau: Angelica. Cô ấy chắc chắn là một người có địa vị cao–"

"Baal! Anh không được phép kể cho họ biết điều đó!"

"Ôi trời, tôi lại xém lỡ miệng rồi."

"Ngày hôm nay đến đây, tôi sẽ chia sẻ với các bạn những điều kỳ bí mà tôi đã trải nghiệm suốt những chuyến hành trình đến các chiều không gian khác... cũng như những câu chuyện mà những cư dân của vùng đất đó kể lại cho tôi. Haha, quả thật là một màn giới thiệu hơi dài dòng và cầu kỳ nhỉ. Dù sao thì, cùng bắt đầu thôi..."

"Câu truyện của một kỵ sĩ phiêu bạt không thể tha thứ cho chính bản thân mình."

Câu truyện này lấy diễn biến và bối cảnh tại một thế giới nơi chiến tranh triền miên, một vòng lặp vô tận của sự phá huỷ và sự tái thiết lập, chỉ có những công nghệ tân tiến nhất với hiệu quả vượt trội hơn người mới có thể sống sót và sinh tồn. Mọi thứ diễn ra trong một thời đại khi ma thuật và giả kim thuật gần như đã hoàn toàn bị xoá sổ, và những gì còn sót lại của thế giới này buộc phải thích nghi và hợp nhất với ma thuật để tạo nên thứ được gọi là "Công Nghệ Thất Truyền - Lost Technologies." Tại một thành phố mang tên là Taranor, nơi được xem như một xã hội không tì vết, vận dụng một bộ máy trung ương để kiểm soát tất cả mọi thứ bên trong thành phố, và rồi được biết đến với tên gọi "Thành Phố Không Khuyết Điểm."

"Dĩ nhiên là Taranor này khác biệt hoàn toàn với Taranor mà các bạn biết– cứ gọi nó là Taranor của một thế giới khác vậy. Các bạn nghĩ đó có thể là Taranor của một tương lai không xa ư? Giả thuyết của các bạn thú vị thật đấy... nhưng suy cho cùng, thì đó vẫn chỉ là một giả thuyết mà thôi. Chúng ta không tài nào biết trước được, bởi vì chúng ta đang sống ở hiện tại. Dù sao thì, mặc cho nỗ lực của Bộ phận Trung Ương, rất nhiều khiếm khuyết và sai phạm bắt đầu xuất hiện. Một trong số đó chính là Lost Technologies– thay vì bị chôn vùi vào tàn dư của quá khứ như mọi người nghĩ, thì những thứ công nghệ này xuất hiện rải rác khắp mọi nơi và ngày càng nhiều những con người hiếu kỳ khai quật được và phát hiện ra chúng." 

"Thành phố này không cho phép bất kỳ ai không đủ tư cách và tiêu chuẩn để nắm giữ sức mạnh và quyền lực cả. Cho nên để giải quyết vấn đề đó, đội trưởng của Đội Đặc Nhiệm 7 đã được giao trọng trách thu hồi lại các nghiên cứu liên quan đến những di sản bị cấm đoán của quá khứ và cử người đi xoá sổ những mầm bệnh này. Nhưng sau khi mất đi toàn bộ đồng đội bởi một sai phạm nghiêm trọng, người đội trưởng ấy luôn cưỡi con chiến mã cơ giới hoá mỗi ngày với hy vọng có thể đối mặt với tử thần. Kẻ cô độc đó cũng là một khiếm khuyết của thế giới này."

Hồi I: Quyết Định của Last Rider – Kỵ Binh Cuối Cùng

[Hãy...rả lời. *rẹt rẹt* Số hiệu: OO. Làm ơn hồi–]

"Tôi đang nghe đây."

[*rẹt rẹt* ... Mong anh tuân thủ theo quy chế. Báo cáo cho tôi là điều bắt buộc và hãy kích hoạt máy quét khi anh đã đến khu vực chỉ thị.]

"Oh... Chẳng phải tôi đã báo cáo cho cô rồi sao?"

[Không có bản ghi cuộc gọi giao tiếp nào cả. Tôi kiểm tra rồi. Các trinh sát đã mất tích tại đó... Tháng trước... *rẹt rẹt* năm... *rẹt rẹt*]

"À phải rồi! Tôi không thể gọi bởi vì tín hiệu ở đây tệ quá. Cũng được một lúc rồi..."

'Mình thắc mắc nguyên nhân là do đâu. Chúng ta cũng không xa HQ mấy. Và mình cũng chẳng thấy bất kỳ toà nhà nào có dấu hiệu của các thiết bị gây nhiễu các thiết bị điện tử.'

Quét hoàn tất. Không phát hiện dấu hiệu dị thường. Năng lượng còn lại: 90%.

"Được rồi."

'Thiết bị không gặp trục trặc. Vậy là thật sự có một Lost Technologies được giấu tại đây ư?'

[Tôi không thể xác định được loại thiết bị gây nhiễu sóng cũng như vị trí của nó. Cứ thế này, sẽ rất khó để đảm bảo sự an toàn của nhân sự trong hiện trường.]

"Tôi là người duy nhất ở đây."

[Đúng. Anh là thành viên duy nhất của đội và là đội trưởng. Cũng là người từ chối viện trợ. Số hiệu OO, tôi khuyên anh lập tức huỷ bỏ và rút lui khỏi chiến dịch này ngay bây giờ.]

"Nhưng mà chỉ có một mình tôi ở đây thôi."

[Tôi nhắc lại: Yêu cầu anh huỷ bỏ kế hoạch và rút khỏi chiến dịch này ngay lập tức.]

"Tôi sẽ nghĩ về việc đó sau. Nhưng cô có chắc là có thiết bị gây nhiễu ở đây không?"

[Tôi không biết. Chỉ là suy đoán trong một năm kinh nghiệm làm điều hành viên phân tích ghi chép của tôi thôi.]

"Hiểu rồi, nếu như nó không phải là thiết bị nhiễu sóng được lắp đặt bởi nhóm khủng bố..."

"Chắc hẳn phải có thứ gì đó được chôn giấu trong những cái tàn tích này."

[Tôi nghe thấy tiếng cửa mở phát ra, OO. Tôi đã nhắc anh trước đó rồi, máy quét của anh vẫn chưa được kích hoạt. Làm ơn hãy bật nó lên. Tôi cần phải biết điều gì đang diễn ra trước mắt anh.]

"Oh, xin lỗi."

"Đây, cô hãy nhìn đi."

[Xin hãy đợi một chút trong khi tôi phân tích khu vực xung quanh đã. Căn cứ vào thiết kế lối vào và kiến trúc xung quanh, nơi này chắn hẳn phải là một khu vực quân sự của một đế chế cổ xưa. 87% những thiết bị quân sự lâu đời tại đây được lắp đặt hệ thống bảo mật và vẫn còn trong tình trạng hoạt động.]

"Ngạc nhiên thật đấy... Tôi tự hỏi họ sử dụng loại năng lượng nào để duy trì những trụ pháo này còn hoạt động được đến tận bây giờ."

[Tuân thủ theo quy chế, tôi đề nghị anh chấp hành việc huỷ bỏ chiến dịch và quay về ngay. Trụ sở quân sự của Lost Technologies chưa được cân nhắc kỹ lưỡng khi lên kế hoạch cho nhiệm vụ này.]

"Cơ hội sống sót của chúng ta là bao nhiêu nếu như phải chiến đấu tại đây?"

[... Nếu như anh định thâm nhập vào căn cứ quân sự này với trang thiết bị và đạn được hiện tại, thì anh có khoảng 10.25% tỉ lệ sống sót.]

"Hmm... Không tệ lắm."

"Toàn bộ hệ thống, khởi động."

[Đợi đã!]

"Xung trận nào, Ziegfried!"

'Trong đây tối đen như mực vậy... Hệ thống đèn điện ở đâu vậy? Ít nhất cũng phải có hệ thống điện khẩn cấp tại mấy nơi như thế này chứ... Có thứ ánh sáng gì ở phía bên kia vậy.'

CÓ KẺ XÂM NHẬP––

CẢNH BÁO, CÓ KẺ XÂM NHẬP–– CẢNH BÁO, CÓ KẺ XÂM NHẬP––

"Khỉ thật!"

CẢNH BÁO. CẢNH BÁO.

"Cảnh cái này này!"

HƯ HẠI. HƯ HẠI.

BÁO ĐỘNG CÓ NGUY HIỂM, NGUY HIỂM.

"Bọn mi cũng thật sự biết cách đón khách quý đấy chứ."

[*rẹt rẹt* ...OO.]

"Tôi vẫn ổn, không cần phải lo. Tôi cần ánh sáng... Aha! Công tắc đây rồi."

[Máy quét của anh lại tắt nữa rồi. Tôi muốn biết tại sao anh lại ngắt kết nối nó.]

"Là sơ suất thôi. Tôi chỉ cố tránh đợt đạn từ những cái trụ pháo kia, nên đã vô tình tắt nó đi. Thú thật với cô là chỗ này tối đến mức tôi còn chẳng thấy gì cả."

"Hmm!"

"Cái gì đây... Những thứ này là gì đây?"

[Chuyện gì xảy ra thế? Tôi cần phải thấy chuyện gì đang diễn ra. Làm ơn mở máy quét của anh lên ngay lập tức, OO!]

"Tôi đã thử toàn bộ cách thức có thể nghĩ đến rồi nhưng vẫn không được. Toàn bộ thông tin cô ta lưu trữ hoàn toàn bị khoá chặt lại."

"Nhưng tại sao ông lại bắt tôi tiếp quản cô ấy?"

"Bởi vì cậu đã thất bại trong việc bắt sống Giám Đốc Friedrich. Chúng ta đã mất đi cơ hội duy nhất để tìm ra mật khẩu để kích hoạt Awakened Mode."

"Hắn ta chính là lý do mà toàn bộ đội của tôi chết hết đấy! Ông có hiểu không? Nếu như tôi có được một cơ hội khác, thì tôi sẽ không ngần ngại gì mà giết hắn thêm một lần nữa. Ông nên mừng vì tôi đã không giết toàn bộ lũ ngu xuẩn tại Viện Khoa Học và Công Nghệ!"

"Còn cậu thì nên thấy may mắn vì không phải ra hầu toà."

"Ra đây là hình phạt của tôi sao."

"Trái ngược đấy. Cậu được thêm vào chiến dịch này bởi vì cậu là người duy nhất mà cô ta nhận diện trong dữ liệu là quản trị viên của cô ta."

"Chỉ là... trùng hợp thôi. Tôi chỉ tình cờ có mặt ở đó khi Android đó thức giấc."

"Tôi không quan tâm. Hoàn thành nhiệm vụ như một đội và tìm ra mật mã kích hoạt Awakened Mode. Nhớ rõ là Friedrich không phải loại người dùng cách đơn giản như nhập mật mã đâu, có khi còn phức tạp hơn nữa."

"Thế còn trường hợp việc chúng ta đang bàn đến thật sự xảy ra thì sao? Nếu như cô ta trở nên nguy hiểm hơn chúng ta nghĩ thì sao?"

"Nếu việc đó xảy ra... cậu có toàn quyền tiêu huỷ cô ta."

[OO?]

"Tôi nghe đây."

[Xin hãy đợi một chút. Tôi đang phân tích khu vực xung quanh và đối chiếu với dữ liệu của máy chủ. Về quy mô thì khu vực này là khu vực lớn nhất từng được tìm thấy, cũng như là khu nghiên cứu lâu đời nhất liên quan đến Lost Technologies.]

"Cơ sở nghiên cứu?"

[Tuy nhiên, điều đặc biệt là... cỗ máy chúng ta vừa phá huỷ có một thiết kế quen thuộc.]

"Khoan, chẳng phải đó là biểu tượng của Taranor sao...?"

[Chính xác. Tuy không giống hoàn toàn, nhưng có nhiều điểm tương đồng với ấn hiệu của Taranor. Và theo dữ liệu tôi tra được...]

"Vậy nó là thật."

[Ấn hiệu này xuất hiện cùng thời điểm khi cơ sở này được xây nên, đồng thời cùng khoảng thời gian những cỗ máy móc này được chế tạo ra. Tại sao biểu tượng của Taranor lại được khắc trên cỗ máy cổ đại này?]

"Tôi không biết... Chẳng phải cô nên nói cho tôi biết điều gì sao?"

[Tôi chỉ có thể xem được một phần nhỏ lịch sử của thành phố này thôi, nên tôi không thể đưa ra câu trả lời cụ thể cho anh được.]

"Vậy để tôi đào thêm thông tin của nơi này lên."

[Nhưng còn chiến dịch–]

"Hết và ngắt liên lạc."

'Mọi đường đều dẫn đến điểm này. Nói cách khác... đây là nơi quan trọng nhất của cả cái cơ sở này.'

[*rẹt rẹt* ...Phát hiện mối nguy. Mức độ năng lượng tăng mạnh phía trước.]

'Biết ngay mà, đây chính là lõi trung tâm của nơi này.'

[Vẫn chưa quá muộn đề quay về đâu. Tại sao anh không rút lui và quay lại với quân viện trợ? Nếu anh tiếp tục, thì chỉ còn 8.4% tỉ lệ sống sót với số đạn được và trang thiết bị hiện tại thôi.]

"Hừm..."

[Nghe không tệ đúng chứ?]

"...Hahaha! Ý cô nói thông số đó là chỉ tôi hả?"

[Tôi biết tôi không có khiếu hài hước, nhưng tôi nghĩ làm thế có thể thu hút được sự chú ý của anh. Làm ơn xin anh hãy cân nhắc những lời khuyên của tôi từ bây giờ hơn nữa.]

"Tại sao cô lại quan tâm đến sự an toàn của tôi?"

[Bởi vì đó là mục đích của tôi. Tôi không muốn thấy anh bị thương như lần trước thêm một lần nào nữa.]

"Đừng lo, việc đó sẽ không xảy ra nữa đâu."

[...]

"Hệ thống, kích hoạt."

'Máy quét lại bị tắt nữa rồi. Mình lại chuẩn bị nghe cô ấy mắng cho một trận nữa đây... Chắc khi quay về HQ phải đổi một cái mới thôi.'

[OO! Máy quét của anh ngắt kết nối tiếp rồi. Anh có ổn không? Có bị thương không?]

"Không có, chỉ bị trầy xước bên ngoài thôi. Để tôi bật nó lại, đợi chút–?"

'Đó là...'

"Sigret...?"

'Là một ảnh ba chiều chân thật rõ nét... Nhưng... tại sao cô ấy lại giống y hệt với Sigret? Tại sao...?'

[Chuyện gì đang diễn ra thế? Anh gọi tên tôi đấy à?]

"À, là vì..."

[Tại sao máy quét của anh vẫn tắt? Mau bật nó lên giùm tôi, làm ơn đấy OO.]

"Ôi... Máy quét của tôi vỡ mất rồi."

CRẮCK!

"Chắc là bị trúng đạn khi nãy rồi."

Còn tiếp...

"Một điều hành viên với số phận bi thương và một tay lái cô độc. Tương lai nào sẽ chờ đón họ? Hmm? Các bạn muốn biết chuyện gì xảy ra tiếp theo sao? Vậy là các bạn có lắng nghe đến câu truyện tôi kể! Xin cảm ơn. Tôi chắc chắn chúng ta sẽ có nhiều cơ hội để tiếp tục diễn biến của cốt truyện này hơn trong tương lai. Đừng quá nản chí chứ, quý vị khán giả. Xin hãy yên vị tại chỗ nào mọi người. Buổi diễn chưa kết thúc mà. Để tỏ lòng biết ơn các bạn đã lắng nghe, tôi sẽ kể cho các bạn câu truyện của chính tôi– mặc dù không có trong kế hoạch ban đầu."

"Tôi nhớ chuyện này xảy ra ngay sau khi tôi khám phá Thần Điện của Nixied tại Orbis, thế giới các bạn hiện đang tồn tại lúc này. Tôi đang tận hưởng một ngày bình yên và thư thả sau khi trở về thế giới gốc của mình."

Hồi II: Cô Thiên Sứ và Vị Hiền Giả

Đó là một ngày như bao ngày khác: Tôi đang chuẩn bị hành trang của mình để đưa ra lời khuyên cho dân làng tại thị trấn gần đó. Khi mà những máy móc và công cụ được tạo ra để khiến đời sống của họ dễ dàng hơn, thì con người cũng bắt đầu quên dần đi khái niệm của ma thuật... Kể cả trong thế giới mà tôi đang sống. 

Dù vậy, vẫn có những con người tìm đến tôi nhờ giúp đỡ. Tuy nhiên, người mà họ đến tìm để xin tư vấn lại là  hiền giả Baal, không phải là pháp sư Baal. Những vấn đề và trở ngại của họ đa dạng và phong phú, như là liệu có ổn không nếu tiếp tục uống nước từ một cái giếng nước có vị rất lạ, hay là họ có thể tìm chú mèo bị mất của họ ở nơi nào... Phải tin tưởng vào điều gì khi mà vợ của một ai đó, người đã nói là sẽ đi ngoài sửa nhà kho, nhưng lại bị một người hàng xóm bắt gặp đang buôn chuyện ở ngoài chợ. Cho dù thế giới có thay đổi đi chăng nữa, con người luôn cần một ai đó ở bên để lắng nghe nỗi lòng của họ.

"Baal! Baaaaaal!"

"Bình tĩnh nào Armin! Tôi đây, cô không cần phải lớn tiếng đến thế đâu."

"Ơn trời anh đây rồi! Tôi đã lo rầng anh lại đi mất nữa rồi đấy!"

"Tôi định sẽ ở lại đây một thời gian sau chuyến thám hiểm vừa rồi. Nên cô không cần phải lo lắng. Mà điều gì mang cô đến đây? Có vấn đề với hội lính đánh thuê của cô à?"

"À thì... Anh biết đấy..."

"Có phải cô nhận việc làm bảo hộ xong lại làm vỡ thứ gì quý giá nhé? Khoan, đừng nói là cô thế chấp thương hội của mình để mua hoa tai nữa đấy..."

"K-Không có chuyện như vậy đâu mà!"

"Hiểu rồi. Vậy lần này cô đến đây là vì gì?"

"Nhóm của tôi đang lục soát quanh khu rừng, rồi bỗng nhiên có một thứ ánh sáng xuất hiện..."

"Một luồng sáng? Ngay giữa rừng?"

"Mau đi với tôi. Sẽ nhanh hơn nếu tôi cho anh xem tận mắt!"

"Hmm... Cô nói đúng."

"Tôi đã định đi vòng qua con đường bên phải này, thì bỗng dưng tôi thấy thứ ánh sáng này ở đằng xa! Và..."

"Cô nghĩ đó có thể là một viên ngọc quý hay món đồ có giá trị nào đó. Hoặc là khuyên tai của ai đó đánh rơi..."

"Ừm... thì... anh nói cũng đúng. Tôi đã nghĩ đó là bông tai thật... hehe. Nhưng mà. tôi càng đến gần, thì ánh sáng đó càng mạnh hơn."

"Chúng ta cùng kiểm tra nhé? Tôi phải thừa nhận là nó quá chói, đến tôi cũng khó mở mắt ra được."

"Tôi biết mà, mắt tôi đau bởi ánh sáng đó rồi, nên tôi không dám lại gần hơn. Xin lỗi... chắc anh phải khổ sở lắm... Bởi anh có nhiều mắt quá."

"Ừ, nhưng chỉ vài giây sau là không sao nữa. Đúng thật là một thứ ánh sáng kỳ lạ và mãnh liệt. Dường như không xuất phát từ thế giới của chúng ta."

"Tuyệt thật đấy... Anh lúc nào cũng khiến tôi trầm trồ hết, Baal... Làm sao mà anh biết được điều đó? Mà tôi vẫn không thể mở mắt được..."

"Một trong những con mắt của tôi đang quan sát khung cảnh xung quanh, và tôi đang dùng con mắt đó để xem đó là thứ gì. Oh... trông như một bóng đen của một Con Người, giống như dáng vóc của một cô gái trẻ với mái tóc dài... Còn đây... là cánh ư?"

'Sao cơ?'

"Baal! Con búp bê anh cầm trên tay đang run bần bật lên kìa!"

'Cái gì? Sezan...?'

"Tôi buộc phải dừng lại. Luồng ánh sáng đó quá chói khi liên tục nhìn vào."

"Anh có cảm thấy bầu không khí đã thay đổi không? Tôi nghĩ tôi cũng nghe thấy tiếng gì đó nữa."

'Búp bê– Sezan, cô ấy phản ứng rồi! Nhưng tại sao?'

"Baal! Xin chàooooo?"

"Hả?"

"Cảnh tượng quanh chúng ta đã thay đổi rồi!"

"Là rung chấn...!"

"Dư chấn ư?!"

"Armin, mau chạy đi! Chúng ta phải mau chóng thoát khỏi đây! Bằng không chúng ta sẽ mắc kẹt tại nơi này vĩnh viễn!"

"Kia là những sinh vật gì thế? Tôi chưa bao giờ thấy chúng cả..."

"Chắc hẳn là sinh vật đến từ thế giới khác, từ một ngôi sao đen tối sâu thẳm cách chúng ta vô vàn năm ánh sáng."

"Baal, anh đã thấy chúng trước đây rồi sao?"

"Ừ, đúng vậy."

"Chúng trông gớm ghiếc quá!"

"Tôi chắc chúng cũng nghĩ chúng ta như thế. Armin, mau đến đây. Cánh cổng đằng kia chính là lối ra... Nhưng có vẻ như chúng ta phải chiến đấu rồi."

"Anh đừng lo, cứ để đó cho tôi xử lý!"

"An tâm thật đấy, Armin."

"Anh có... chắc không? Đi qua thứ này ấy hả?"

"Không có gì phải sợ cả. Tôi đảm bảo với cô, không có chuyện gì xảy ra đâu."

"Vậy thì được thôi!"

'Chẳng có gì nguy hiểm cả cho đến khi bước ra phía bên kia của cánh cổng.'

"Ốiiiiiiii! ...Mình vẫn còn sống! CÒN SỐNG NHĂN RĂNG!!!"

"Tôi mừng là cô vẫn bình an vô sự, Armin. Nhưng mà nơi này..."

"Đây là đâu thế? Không giống với khu rừng mà chúng ta đặt chân đến."

"Đây là một thế giới khác của một chiều không gian khác. Và tôi nghĩ cánh cổng đó được tạo ra cho mục đích nào đó."

"Nhìn kìa! Là những sinh vật ban nãy! Chúng mang theo thứ ánh sáng đó với chúng! Mà chẳng phải nó quá chói loá với chúng sao?"

"Có ai đó đã cố tình mở Cổng Không Gian để bắt cô gái ấy về với họ."

"Anh nghĩ vậy sao? Ai đó định chiếm lấy mảng ánh sáng đó hả? Chúng ta nên làm gì tiếp đây, Baal? Có nên đi theo chúng không?"

"Không nên đâu. Dù tôi có chút tò mò... Nhưng việc tìm đường về nhà là ưu tiên hàng đầu của chúng ta."

"Anh nói đúng... Những thành viên khác sẽ hoảng lên nếu như họ biết tôi đã mất tích."

"Chúng ta không chắc về việc đó đâu. Đừng kỳ vọng quá nhiều– Hử? Không thể nào..."

"Gì vậy Baal?"

"Tấm áp phích trên tường đó..."

"Có rất nhiều poster với gương mặt của một người phụ nữ được dán khắp mọi nơi. Nhưng mà chữ viết trên đó thì tôi không thể đọc được... Anh có nghĩ đó có thể là lệnh truy nã không? Anh biết người đó ư?"

"...Đó là Sezan."

Còn tiếp...

"Anh bị mất trí rồi hả Baal?! Anh không thể kể cho bọn họ biết được điều đó!"

"Tôi định sẽ dừng ngay tại đây luôn rồi."

"Phù... Tôi cứ tưởng anh sẽ tiết lộ cho họ biết về Angelica–"

"Shhhh!"

"Không! Tôi lỡ nói gì mất rồi?"

"Tôi chắc không ai nghe thấy đâu. Cô cứ đợi sau cánh gà đi, tôi sẽ lo liệu mọi thứ cho."

"Vâng!"

"Giờ thì có lẽ đến lúc tôi kể cho các bạn nghe câu truyện cuối cùng của ngày hôm nay rồi. Câu truyện này lấy bối cảnh tại Cidonia, nhưng tôi nghĩ là chắc các bạn cũng đã biết rồi. Một Cidonia ở một chiều không gian khác, nơi mà hầu hết tất cả mọi người chưa bao giờ nghe đến trong cuộc đời họ. 

"Một vùng đất khô cằn ảm đạm mơ về một tương lai mà cơn thèm khát của nó phải được thoả mãn bằng máu của vô số sinh mạng... Một vùng đất nơi những con người tại đó lớn lên trong nỗi đau, mất mát và sự dày vò, cùng với ham muốn quyền lực tối thượng. Câu truyện của chúng ta khởi nguồn tại Perland, một trong năm vương quốc, nằm tại trung tâm của Cidonia và là khu vực sở hữu bến cảng lớn nhất của lục địa này."

"Tôi nghe nói cậu đã khiến cho quân của Lilias phải rút lui. Ấn tượng đấy, tôi đoán là cậu đã phải vướng mắc rất nhiều khi ở trong tình thế khó khăn như vậy."

"Đó là bởi vì tôi biết rõ suy nghĩ của cô ấy. Tôi nghĩ cô ấy sẽ không tài nào cầm cố được cuộc vây hãm này với nguồn dự trữ tiếp tế hạn sắp cạn kiệt đó. Và quá biết con người của Lilias, không đời nào cô ấy chịu chấp nhận rủi ro lớn như này cả."

"Cậu vẫn xưng hô trang trọng với cô ta sao? Mọi người sẽ nghĩ hai người rất thân nhau đấy."

"Thói quen thôi."

Sau khi vùng lên cuộc phản động chống lại Hội đồng và đánh chiếm vùng ngoại ô phía nam, Lilias bắt đầu tiến quân vào vương quốc. Để ngăn cô ta lại, Hội đồng đã triển khai toàn bộ quân lực. Tôi không biết rằng liệu đây có phải là một bài kiểm trả lòng trung thành hay không, nhưng Hội đồng đã phong cho Violet, cánh tay phải đắc lực của Lilias, trở thành một đại tướng. Violet, người trở thành gia trưởng của gia tộc trước độ tuổi đôi mươi, làm đủ tất cả mọi cách để đạt được sự tín nhiệm của Hội đồng.

...Đó là cho đến khi, toàn bộ gia tộc của cậu ta bị đoàn quân của Aakhen xâm nhập vào địa phận của gia tộc nhà Harrison và sát hại tất cả những người có mặt tại đó, trong lúc đó thì Violet vẫn đang trên chiến trường chiến đấu chống lại Lilias.

"Tôi rất lấy làm tiếc về những gì đã xảy ra với gia đình cậu, Violet. Gia tộc Harrison đều là những người tốt..."

"... Tôi nghe là họ đã chiến đấu rất anh dũng cho đến khi trút lấy hơi thở cuối cùng."

"Đúng. Đám dân thường là những kẻ giơ tay đầu hàng vào phút cuối. Tất cả mọi người đã ngã xuống, đều chiến đấu rất mãnh liệt và huy hoàng. Một trận đánh đáng để vinh danh. Cho đến lúc chết, thì họ vẫn chọn chết theo cách cao thượng nhất có thể."

"Ha... Đánh trận vinh quang với những dân thường cấu kết với Aakhen. Những thường dân đã phản bội lại chính quân chủ của chúng."

"V-Violet!"

Nói một cách chính xác, họ chết dưới bàn tay của những người dân mà họ cố gắng đổ máu để bảo vệ. Chết bởi chính bản chất của con người, bị tha hoá bởi nỗi sợ và cái nghèo đói.

"Nhưng, tôi thừa nhận là danh dự của gia tộc vẫn được gìn giữ nguyên vẹn."

"Tôi nghe là Hội đồng không còn lựa chọn nào khác. Nếu như Aakhen hợp sức với Lilias để lập nên rào cản tại chiến tuyến phía tây và cô ta chiếm đóng khu ngoại ô phía nam..."

"Tôi biết. Những kẻ cầm quyền ở phía tây có ý định ẩn nấp đằng sau thành trì vững trãi nhất của Perland mong giữ được cái mạng sống đó. Một quyết định khôn ngoan khi không phải lo bị giết chết, mà thay vào đó là hy sinh toàn bộ mạng sống của những binh lính cố gắng tỏ ra quanh minh chính trực với lòng quả cảm ngu muội, không hề biết cái chết của họ là vô nghĩa."

"Tôi biết là cậu sẽ hiểu mà. Đến cuối cùng, thì đó là sự hy sinh cao quý cho sự phát triển của Perland và hoà bình của Cidonia. Hội đồng rất hài lòng vì sự cống hiến của cậu và gia tộc của cậu."

"Và đó là lý do bọn họ triệu tập tôi sao? Và bắt cậu, một người bạn tốt của tôi, gửi đến lời nhắn này?"

"Hội đồng sẽ ban cho cậu một vị trí đặc biệt."

"Tôi sẽ trở thành một trong số họ sao?"

"Tuy cậu đã mất cả gia tộc, nhưng tôi tin vẫn có cách để khôi phục lại vinh quang của gia tộc cậu. Hội đồng sẽ tìm một đối tượng hợp với cậu và sắp đặt một cuộc hôn nhân cho cậu."

Để bù đắp lại cho bi kịch mà gia tộc của Violet phải hứng chịu, Hội đồng đã đề nghị với Violet sẽ cho cậu chức vị của vị thượng viện đã vắng mặt, thay thế vị trí của Lilias. Đám quý tộc cần một con rối trong hội đồng để thao túng, và Violet, người đã mất đi toàn bộ người thân và gia tài, chính là ứng cử viên thích hợp nhất cho việc này. Đó là một kế hoạch khôn ngoan– họ có thể mở rộng quy mô ảnh hưởng của họ thông qua vỏ bọc là bù đắp cho sự mất mát của gia tộc cậu ta.

"Được rồi. Tôi sẽ quyết định vấn đề này một cách êm xuôi và vinh quang nhất có thể."

"Rất biết ơn cậu! Nhưng, Violet... Ai đã nói cho cậu biết về quyết định của Hội đồng về việc cắt giảm tiếp tế cho quân lính phòng thủ ở địa phận gia tộc Harrison? Tôi không nhớ đã kể cho cậu biết..."

"Oh, việc đó à. Tôi sẽ kể cho cậu sau khi quay lại từ phiên họp với Hội đồng."

Hồi III: Sắc Tím Nhuốm Máu Đen

"Quyết định mà Violet nói đến có thật sự là một quyết định hoà bình hay không? Thú thật với các bạn... Tôi không thể tìm được bất kỳ ai sẵn lòng làm bất kỳ điều gì để duy trì hoà bình tại vùng đất này. Sự thật là có thể không một ai thật sự quan tâm đến hoà bình cả. Giống như chàng trai trẻ này, người đang lên cơn thịnh nộ đứng trước biển lửa dung nham."

"Ta không chấp nhận việc này! Chỉ có duy nhất một người được sinh ra tại mới có đủ tư cách để trở thành từ trưởng vĩ đại nhất của Meldrec! Và đó chính là TA!"

Malicus đã quay lưng lại với sự thật.

"Một thủ đoạn đầy bẩn thỉu! Một âm mưu để đẩy Meldrec thẳng vào vòng xoáy của sự huỷ diệt! Con bé Khawana không hề xứng đáng được làm đại tù trưởng!"

Nhưng Malicus đã chọn cô ta.

"Con bé chỉ đang bị lợi dụng bởi tên Tinh Linh Vương loạn trí đó. Bởi vì nó là một đứa ngu ngốc và không biết vị trí của nó ở đâu."

Tên Tinh Linh Vương yếu kém, bất tài, xảo trá đó...

Những gì còn sót lại của hắn là những phán quyết nửa vời và sự cố chấp.

"Arghhhhh! Nếu như ta có sức mạnh... Nếu như ta có thể lấy lại thứ sức mạnh mà Malicus đã phế truất khỏi ta..."

Ngươi sẽ làm gì nếu ngươi có sức mạnh?

"Bảo vệ Meldrec! Và... thống lĩnh Cidonia bằng chính đôi tay này!"

"Ngọn lửa bùng cháy dữ dội nhất sẽ cai trị thế giới này!"

Ta... sẽ ban cho ngươi sức mạnh, Khawazu.

Ngươi sẽ trở thành đại tù trưởng và xông ra chiến trận, 

với cương vị là chúa tể của ngọn lửa.

"Chiến tranh?"

Chính xác, chiến tranh...!

Mầm giống của chiến tranh đã nảy mầm tại Perland.

Một cuộc chiến sẽ biến toàn bộ lục địa thành biển máu...

Khi ta còn là một đứa trẻ, mẹ đã từng nói với ta... 

Rất nhiều người sẽ cố gắng tiếp cận ta. 

Rằng nếu ta muốn nắm trong tay quyền lực... 

Ta phải phân biệt được đâu là bạn, đâu là giặc thù. 

Nên ta đã hỏi bà ấy. 

"Làm thế nào mà con có thể làm được?" 

Bà ấy chầm chậm nói cho ta...

"Một khi con đã có thể nhìn ra được sự khác biệt giữa một đồng minh đáng tin cậy và một tên giặc thù bỉ ổi, thì con sẽ nhận ra rằng, con gái của ta..."

"Rằng con đã thật sự trưởng thành rồi."

Và giờ...

"Cậu đã giết chết tất cả kẻ đạo đức giả bằng chính đôi tay đó của cậu... Có lẽ cậu đã thật sự trưởng thành rồi, Violet"

"Nhưng, Lilias... Tôi không còn ai cả. Không bạn bè. Không kẻ thù. Mọi thứ đã kết thúc rồi. Cũng giống như ly rượu vang bị vỡ nát này... một số thứ sẽ không bao giờ có thể quay lại như trước nữa."

"Điều đó không đúng, Violet. Tôi có thể quay ngược lại quá khứ."

"Đừng đùa nữa, Lilias. Những vết thương sẽ không bao giờ có thể hồi phục lại tại vùng đất quái quỷ này. Giống như vết sẹo trên mắt này sẽ mãi còn đó đến cuối cuộc đời tôi."

"Tôi sẽ bù đắp lại cho cậu. Cho vết sẹo tôi đã tặng cậu hi chúng ta còn trẻ thơ, và cho tất cả những nỗi đau mà tôi đã gây ra cho cậu..."

"...L-Lilias?!"

"Tôi sẽ chuộc lại mọi tội lỗi mà tôi đã gây ra cho cậu."

"...!"

"Nắm lấy tay tôi, Violet. Vì tương lai của Perland và vì tương lai của một Cidonia thống nhất toàn thể. Trở thành thanh kiếm của tôi."

"Từ thời khắc này trở đi... tôi sẽ trở thành thanh kiếm nguyện chiến đấu vì cô, Lilias."

"Đó là tất cả những gì tôi có thể trình chiếu cho các bạn xem ngày hôm nay. Sao chứ? Các bạn nói tôi thật độc ác khi bỏ ngang giữa chừng khi tình tiết diễn biến đang gay cấn sao? Ahaha, đây chỉ mới là buổi diễn đầu tiên của chúng ta thôi mà. Tôi đâu thể kể cho các bạn hết tất cả mọi thứ đâu, đúng không?"

"Tôi phải chắc chắn rằng sẽ phải khiến cho các bạn tò mò về chuyện sẽ xảy ra tiếp theo để các bạn còn quay lại đây chứ. Hãy xem như là tôi rất háo hức khi được gặp lại những gương mặt thân quen này thêm một lần nữa nếu như có cơ hội. Cũng còn rất nhiều câu truyện mà tôi muốn kể cho cá bạn lắm."

"Như là câu truyện về một siêu mẫu năng động chiến đấu để bảo vệ vũ trụ và những người bạn của cô ấy khỏi những âm mưu hiểm độc của nhà thiết kế thời trang độc ác và ranh ma..."

"Hay là câu truyện về một phù thuỷ phản bội lại người tình nhân và các chiến hữu đáng kính của cô sau khi bị trúng lời nguyền, và tự giam cầm bản thân một mình cô độc bên trong một toà tháp bao phủ bởi gai nhọn chết người..."

"Hoặc là câu truyện về một chiến binh lang thang đuổi theo một kẻ bí ẩn vung hai cây rìu trên đường tìm kiếm gia đình của mình..."

"Các bạn thắc mắc khi nào các bạn sẽ được nghe những câu truyện ấy sao? Tôi đoán là khi nào đúng thời điểm cần thiết, thì Nguyệt Quang Hý Viện sẽ xuất hiện và chào đón bạn. Nhưng tôi đoán là các bạn sẽ là người tìm đến chúng tôi, thật đáng để quan tâm nhỉ..."

"Baal! Của anh đây. Tờ giấy tôi đã đánh dấu số ghế mà anh yêu cầu lúc trước. Những người phàn nàn về câu truyện kể về Sezan..."

"Vừa đúng lúc. Vẫn đáng tin cậy như ngày nào, Armin."

"Tất nhiên rồi! Tôi luôn sẵn lòng giúp đỡ anh mà!"

"Hãy đợi ở sau hậu trường. Tôi sẽ kết thúc ngay thôi."

"Đã rõ!"

"Chân thành gửi lời cảm ơn tất cả các bạn vì đã dõi theo chương trình của chúng tôi đến tận những phút cuối cùng. Và xin đừng bận tâm nếu như bạn nghe thấy bất cứ âm thanh gì từ ghế ngồi kế bên bạn cả. Tôi tin chắc rằng những khán giả của chúng ta ngày hôm nay toàn những cá nhân tinh tế hết. Tất nhiên, không phải hầu hết tất cả các bạn, nhưng không sao cả. Các bạn nghe thấy tiếng la hét ư? Hahaha... Chắc các bạn nghe nhầm thôi. Nhìn quanh chỗ của các bạn đi. Không có ai ngồi cạnh các bạn cả. Hẳn là có chuyện gấp gáp lắm nên họ mới rời đi vội vàng như vậy."

"Dù sao thì, buổi biểu diễn đầu tiên của chúng ta đã thành công mỹ mãn. Đến đây là kết thúc rồi. Tôi rất hy vọng sẽ được gặp lại cấc bạn vào buổi diễn tiếp theo đấy, và... Cảm ơn vì đã đến xem.

Trích Đoạn (Hiền Giả Baal & Sezan)

"Nhân sinh ngập tràn điều bất ngờ.

Cuộc sống thường nhật của chúng ta, bắt đầu lúc nào chúng ta chẳng hề hay biết, tiến đến tương lai bất biến vô định. Đôi lúc chúng ta nghĩ "Sẽ có điều tốt lành mới lạ sẽ xảy đến hôm nay," nhưng lại chẳng có điều gì diễn ra hết.

Cũng tương tự vậy, cuộc đời này hoạt động theo cách mà không ai biết trước được, vốn dĩ rất huyền ảo và kỳ bí... Và có lẽ chúng ta nên trân trọng sự không chắc chắn ấy. Bởi chúng ta thường cố tránh vướng vào những dị biến lạ thường và không muốn dính líu đến các thế lực siêu nhiên...

Đôi khi chúng ta cũng trầm ngâm "Mỗi ngày trôi qua thật nhàm chán và buồn tẻ," và rồi bỗng nhiên có biến xuất hiện đổ hết lên đầu bạn.

...Rồi chúng ta cũng mộng tưởng hão huyền ước rằng có thể được tham gia vào những thú vui lạ thường không tài nào xảy ra ở thế giới quá đỗi bình thường này và muốn được chu du cùng những thực thể nằm ngoài tầm hiểu biết của nhân loại. Giống như các bạn vậy, đúng vào thời điểm hiện giờ."

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tiền Truyện - Sơ Khai Thế Giới - Mặt Trời Giáng Thế Lục Giới

Điếu Văn Dành Tặng Bậc Thánh Nhân

Sơ lược về các Spirit Lord

Sigret và Ánh Trăng Sáng Trong Màn Đêm