Câu Chuyện của Lua
"Nếu như ngươi làm theo những gì ta bảo,
mọi vấn đề đều sẽ được giải quyết êm xuôi và thoả đáng."
Một cá thể bí ẩn gieo rắc sự hỗn loạn.
Cô ấy từng là một đứa con gái bình thường sống tại phía Bắc. Nhưng được trưởng lão của người hành hương lựa chọn trở thành học viên của người để kế thừa Tam Nhãn.
Trong quá trình luyện tập, cô tìm được một phiến đá mà nhũng người hành hương thường dùng để nhìn vào tương lai. Bên trong phiến đá, Lua nghe thấy một giọng nói huyền bí, quyến rũ và mời gọi cô.
Nghe theo lời khuyên của giọng nói đó, cô bắt đầu sát hại những người học việc khác và lên kế hoạch chiếm hữu Tam Nhãn cho riêng bản thân cô. Đến cuối cùng, cô bị những người hành hương khác bắt giữ và bị tống giam vào ngục tù.
Ít lâu sau khi Đại Chiến Tranh kết thúc, Lua dần trở thành một con người hoàn toàn khác và sớm thoát khỏi Chốn An Nguyên để bắt đầu một âm mưu mới.
Recap Side Story Lua
From Pride to Hubris – Niềm Kiêu Hãnh Biến Thành Sự Ngạo Mạn
Lua đã hoàn thành xong sớm buổi huấn luyện của cô ngày hôm nay, khiến cho những người học việc đồng lứa khác kinh ngạc, thán phục và thắc mắc. Mọi người đều có vẻ không ưa gì Lua vì chẳng ai có thể theo kịp tiến độ của cô cả, còn phần huấn luyện của họ cũng vì Lua mà trở nên ngày một khó khăn hơn.
Một cô gái học việc khác hỏi mọi người đang theo học cái gì những ngày gần đây, thì đa số đều nói không có gì để học cả vì các đại sư toàn bắt họ ôn lại nhuần nhuyễn các kiến thức căn bản và trau dồi đến độ thuần thục, người thì bị bắt rèn luyện thể lực và tập huấn những bài thao tác thông dụng, người thì bị bắt luyện tập giao tiếp với các linh hồn bởi cô còn yếu khoảng đó. Riêng Lua thì khoe rằng cô đang bắt đầu nghiên cứu về học thuyết Tam Nhãn và sẽ sớm được thực nghiệm. Nghe đến thế những người khác hào hấn lên. Có người nói rất nhiều người đã bỏ cuộc sau khi ngâm cứu Tam Nhãn một thời gian, vì cần phải thật sự có tài mới có thể thành thạo được Tam Nhãn. Lua chỉ nói rằng mọi thứ sẽ dễ dàng nếu như cô theo đúng hướng dẫn trong sách.
Những học viên khác bắt đầu châm chọc Lua vì cô là đứa mà trưởng lão quý nhất, nhưng Lua lại nói ông ấy chưa bao giờ nói hay khen ngợi cô một lần nào cả. Họ cũng muốn biết bí mật của Lua tại sao cô lại học và tiếp thu nhanh đến thế. Lua mỉm cười và nói như sau:
"Tôi không có bí mật nào cả... Chỉ đừng có ngủ gật trong lớp và tập trung vào bài huấn luyện là được..."
Những người khác trầm trồ vào châm ngôn đậm chất sâu sắc và hàm ý mỉa mai của Lua. Cô cũng nói thêm là thời của bọn họ rồi cũng sẽ tới và tất cả theo Lua thấy là đang tiến bộ từng ngày. Một số người thì không đồng tình bởi những tiết học của họ ngày càng ít đi nên chẳng thể học được gì cả, nhưng riêng Lua thì lại chỉ cần chú tâm vào học thuyết của Tam Nhãn. Càng nhiều nhà hành hương tài giỏi phải xông pha ra chiến trường để chiến đấu, thế nên họ không thể học được gì nhiều, và sớm muộn gì thì cũng đến lượt của những người học viên như họ bị gọi tên và kéo ra chiến trường khốc liệt đó. Bởi vì sức mạnh của Aheldad càng ngày kiệt quệ và giảm sút đi nên những bề trên quyết định cần phải tổng tiến công luôn, nhưng dù thế thì cũng không có cơ sở gì để đưa những đứa không có kinh nghiệm thực chiến như họ vào chỗ chết.
Một số người không muốn phải ra chiến trận, nhưng nếu muốn đuọc công nhận thì buộc phải làm thế. Lua nhận thấy đó cũng là một cách để chứng tỏ giá trị của bản thân những người học việc làm nhà hành hương. Cô cũng muốn thử sức nếu như được trao cho cơ hội.
Những người học viên khác bắt đầu tỏ vẻ với Lua rằng cô chỉ giống với bọn họ nhưng lại thích phô trương quá độ, dĩ nhiên là bởi vì Lua là người mà trưởng lão quý trọng nhất nên cô ta cũng trở nên kiêu ngạo hơn. Lúc nào cũng đạt kết quả cao nhất lớp nên có quyền khoe mẽ. Tuy chỉ có một điều đó là trưởng lão chưa một lần mảy may nói ra lời hay ý đẹp với cô ta. Dù tài năng đến cỡ nào thì cô ta cũng chỉ là một đứa học việc giống những người còn lại mà thôi. Nhiều người mong muốn Lua thất bại thảm hại sau khi lúc nào cũng kênh mặt ra vẻ với họ.
Lua đứng ở đằng xa, thầm nghĩ rằng những con người đằng kia thật sự cần phải trưởng thành lên và chú tâm vào việc họ thật sự cần làm. Tuy cô cũng rõ việc bản thân bị soi mói và nổi bật hơn những người còn lại, nhưng cô cũng không thể làm được gì, Bởi vì lòng ghen tuông và đố kỵ của bao người lại chính là lời nguyền của việc sở hữu tài năng thiên bẩm của một người.
Tại nơi nghĩ dưỡng của trưởng lão.
Lua không hiểu ý của trưởng lão về việc ông ấy không cho phép cô chiến đấu trên chiến tuyến, cũng như cấm cô tham dự các kỳ thi. Ông nói cô có một khuyết điểm cực kỳ nghiêm trọng và chỉ với khiếm khuyết đó sẽ cản trở Lua. ông không chấp nhận cho Lua tham gia vào bất kỳ việc gì dù cho những người khác có công nhận tài năng của cô đi nữa. Và nếu như Lua không thể giải quyết được cái khuyết điểm đó, thì cô chỉ là một trở ngại đối với những người khác. Lua vẫn không hiểu ông ấy đang nói đến điều gì, nhưng dù cô có hỏi thì ông ấy cũng không tiết lộ cho cô biết được cô không đủ tốt ở điểm nào. Trưởng lão đã quyết định Lua sẽ ở lại tại nơi này cho đến khi nào cô tự biết được khuyết điểm của mình là gì. Nghe đến thế, Lua vội rời đi, không quên đóng sầm cửa lại thật mạnh để bộc lộ cơn giận dữ đang kìm nén trong lòng.
Khi Lua đã rời đi thật xa, ông bắt đầu thở dài và tỏ vẻ chán chường. Vì ông biết Lua hiện tại đang rất tự mãn, càng kiêu hãnh đến nhường nào thì bản thân sẽ chỉ càng trở nên ngạo mạn hơn mà thôi. Đối với một khuyết điểm lớn đến như vậy, thì năng lực bẩm sinh mà một người sở hữu chẳng có nghĩa lý gì nữa cả. Cho đến khi nào Lua nhận ra được lỗi lầm của bản thân và chấp nhận sửa sai, thì cho đến lúc đó, Lua sẽ mãi là một con người không hoàn hảo.
Lua đang đứng giữa một con đường nhỏ, cô thật sự vẫn không hiểu được lý do tại sao trưởng lão lại không cho phép cô tham gia chiến tranh, trong khi những người khác thì ông ấy lại cho phép một cách dễ dàng và vô tư. Cô cảm thấy vô cùng bất mãn với ông ta, không bao giờ khen cô lấy một lần, cứ suốt ngày chỏ mũi vào những thứ nhỏ nhặt và kiếm cớ gây chuyện thêm cho cô. Bao nhiêu công sức, cố gắng ngày đêm và bao nhiêu mồ hôi, nước mắt chỉ để có được sự công nhận của mọi người, đến cả việc được trở thành học viên của ông già đó. Có lẽ giờ mọi thứ là vô ích. Cô giờ chẳng biết cô còn phải nỗ lực đến nhường nào nữa mới có thể đạt được tiêu chuẩn mà ông ta muốn. Cô tự hỏi tại sao ông ta không thừa nhận năng lực của cô.
"Argh! Bực bội quá đi!"
Trong cơn tức giận, Lua đá một hòn đá trúng đầu một ai đó.
Từ thời xưa, có những con người được Silvana ban phước để vận dụng tài pháp ma thuật và giao tiếp với các Tinh linh. Những người này xưng danh là đức hành hương, họ cống hiến hệt mực cật lực làm tròn nghĩa vụ bảo vệ hoà bình cho Natalon. Khi đã về già, mỗi nhà hành hương sẽ chọn ra một– và chỉ một mà thôi– cá nhân sở hữu phước lành từ lúc sinh thời để trở thành người kế nhiệm của họ. Khi đã được chọn, những người kế vị này trở thành những học viên tiềm năng và phải rời đến Chốn An Nguyên cùng các vị sư thầy của họ. Khi các đức hành hương trở về nhà cùng với các học viên của họ, người tài giỏi và xuất chúng nhất sẽ được đích thân Trưởng lão chọn ra để huấn luyện cùng với sự trợ giúp của những sư thầy khác.
Lua đang than vãn và giải bày tâm sự của cô với người mà cô đã lỡ gây tổn thương đến, là một tinh linh bé nhỏ màu xanh lá. Cô đang nói hết những gì khiến cô khó chịu trong lòng, đồng thời cô cũng đang truyền mana của để chữa thương cho đứa tinh linh này. Bé tinh linh hỏi rằng Lua có cảm thấy bản thân cô có hơi quá tự tin không và liệu cô ấy đã biết khiếm khuyết của mình chưa. Lua không trả lời, chỉ nói cô biết rõ bản thân mình đến đâu, và sự khác biệt về khoảng cách giữa việc nên tự hào về tài năng của bản thân và có một cái tôi lớn. Cô nghĩ rằng Trưởng lão quá cổ hủ, chỉ biết quyết định theo những khuôn khổ của quá khứ mà không dám nhìn thẳng về tương lai, chấp nhận những điều mới mẻ.
Lua hỏi ngược lại tinh linh đó tại sao muốn giúp đỡ cô thì nhận được câu trả lời là vì muốn báo đáp ơn tình của cô. Bé tinh linh tiết lộ cho cô về Phiến Đá Mặc Khải ở cánh rừng phía tây, thứ có thể cho người chạm vào nhìn thấy một phần tương lai của họ hay biết được điều cần phải làm để trau dồi khả năng của bản thân. Lua tự hỏi nó có giống với Tam Nhãn không thì bé tinh linh nói là hai khái niệm đó khác nhau hoàn toàn. Trong đó Tam Nhãn là một loại năng lực mà người sở hữu có thể thi triển theo ý muốn của họ. Còn đối với phiến đá, thì khi chạm vào sẽ nghe được một giọng nói tiên đoán tương lai của người đó hay thậm chí là đưa ra lời khuyên của nguồn cơn làm phiền muộn người đó. Nhưng mà có một điều là để có thể nghe được giọng nói đó thì phải là một người thực sự tài giỏi, hoặc ai đó với thực lực tương đương.
Khi bé tinh linh dẫn Lua đi tìm tài liệu về phiến đá để kiểm chứng lời nói của tinh linh tại kho lưu trữ, thì cô mới tin nó là sự thật. Ghi chép ghi rõ những người hành hương và các pháp sư hàng thập kỷ trước đây đều sử dụng phiến đá để biết trước tương lai, và qua mỗi lần sử dụng thì mana của họ được tích tụ bên trong phiến đá, nên những người đến sau thì cũng sẽ được cấp một phần mana dự trù. Lua thắc mắc tại sao các sư thầy lại không dạy cho cô và những người khác biết về thứ cổ vật tuyệt vời như này thì bé tinh linh mới chỉ vào phần sau của ghi chép.
"Có một điều cần phải lưu ý, nếu như một cá nhân không có đủ kinh nghiệm chạm vào phiến đá và không kiểm soát được quyền lực nó ban tặng, họ sẽ dần mất kiểm soát và rồi bị rút cạn toàn bộ sức mạnh khỏi cơ thể."
Lua bất ngờ trước điều này, nhưng cô không quan tâm vì cái suy nghĩ lệch lạc của cô đã khiến cô mù quáng, cô cảm thấy bực bội vì ông già đó không tin tưởng cô có thể kiểm soát được thứ sức mạnh này. Cô yêu cầu con tinh linh kia dẫn cô đến chỗ phiến đá.
Khi đến nơi, cô ngạc nhiên vì nó trông giống như một tảng đá bình thường, không có gì đặc sắc cả. Khi cô chạm tay vào phiến đá, một luồng sáng loé lên, cùng với một giọng nói.
Điều gì mang ngươi đến đây, kẻ lạ mặt?
Lua như vớ được của lạ, còn bé tinh linh thì chẳng nghe thấy giọng nói nào cả nhưng cũng vui cho cô vì mọi thứ dường như đã thành công.
Ngươi có nhìn thấy điều gì? Hay có lẽ, ngươi muốn sở hữu thứ gì?
"Ta muốn..."
Sau lần ấy, Lua ngày càng hoàn thành những bài huấn luyện của cô mỗi lúc một sớm hơn. Những đồng môn khác dõi theo buổi luyện tập Lua cũng bị kinh ngạc bởi tốc độ thi triển những pháp chú và niệm ấn để sử dụng Tam Nhãn ngày một nhanh và chuẩn xác. Khi một vài người đùa rằng Lua sớm sẽ có thể vượt mặt Trưởng lão thì cô tỏ vẻ rõ sự ngạo mạn nói điều đó có thể xảy ra được, rồi bỏ đi để tiếp tục luyện tập.
Khi bóng dáng Lua đã khuất dần khỏi tầm mắt của các học viên khác, họ bắt đầu bộc lộ thái độ bất mãn với cô ta, cho rằng Lua đã quá tự mãn và tính khí đã thay đổi. Từ việc khoe khang tài năng thiên bẩm giờ đã trở thành sự kiêu căng và đầy thô lỗ. Cô còn châm chọc và chế nhạo nhiều người khác không đủ thực lực để tiến xa hơn nữa. Nhưng trên hết là, Lua còn khẳng định bản thân cô tài giỏi hơn cả Trưởng lão nữa. Một nhân cách thối nát với một cái tôi không đáy bị lu mờ bởi sự đặc biệt của bản thân. Tuy nhiên, vẫn còn một người cố gắng đứng lên bảo vệ cho Lua, nói rằng cô ấy chỉ đang đùa thôi, nên cậu ta mong mọi người có thể thông cảm cho cô ấy.
Lua đã luyện tập ngày đêm không ngừng nghỉ, cô cảm thấy bản thân ngày một tiến bộ vượt trội hơn. Tất cả cũng nhờ vào viễn cảnh mà cô thấy khi chạm vào phiến đá, và cũng nhờ vào nó nên quá trình luyện của cô cũng rút ngắn theo và hiệu quả mà nó mang lại cũng cao hơn. Con tinh linh bắt đầu hỏi cô liệu chỉ mỗi điều đó đã làm cô ấy thấy thoả mãn chưa và mong muốn làm gì tiếp theo. Nó nói rằng sau khi Lua đã nhận ra khuyết điểm và loại trừ đi nó, thì cô sẽ làm gì nữa, vì nó chắc chắn đến một lúc nào đó thì cô ấy sẽ vướng phải một khúc mắc hay trở ngại mới. Đồng thời nó cũng không đẩy quá trình tiếp nhận Tam Nhãn của cô đến nhanh hơn. Rồi nó hỏi đến giọng nói lúc trước đã nói gì với Lua, thì cô trả lời là "Để khắc phục nhược điểm của bản thân, thì phải lấy của kẻ khác bù vào."
Nghe đến thế, con tinh linh đó không nghĩ ra được cách nào khác ngoài việc rút đi mana của những người khác. Mana, nguồn sinh lực của các pháp sư và là cầu nối để giao tiếp với các Tinh linh. Khi tinh linh vừa dứt lời, Lua hốt hoảng lên. Cô vẫn còn tính người. cô không muốn hút đi mana của người khác vì làm thế đồng nghĩa với việc giết chết họ. Cô vờ như chưa nghe thấy điều vô lý đó.
Con tinh linh bắt đầu lộ ra bản chất thật, nó nghĩ rằng đã có thể thao túng được Lua, nhưng nào ngờ cô ta vẫn còn chút lý trí và cảm tình với đồng loại. Nó không thể từ bỏ được vì đã phí quá nhiều công sức vào Lua, bởi vì Lua là một vật chứa hoàn hảo nên nó đành liều đến cùng.
Con tinh linh này chính là Aheldad biến hình thành, hắn sử dụng hình dạng của một tinh linh nhỏ bé vô hại để qua mặt và đánh lừa những người hành hương. Hắn đến chỗ Phiến Đá Mặc Khải và chạm tay vào.
Ngươi đến đây vì gì, kẻ xa lạ?
"Ta là Aheldad. Cho ta thấy tương lai của ta."
Aheldad...
Ngươi sẽ thất bại dưới tay của những cá nhân dẫn dắt các Tinh linh của tự nhiên.
"Cái gì?"
"Tinh linh của tự nhiên... nghĩa là Silvana. Và Silvana... tức là ám chỉ lũ hành hương."
"Ngươi nói... ta sẽ thua cuộc chiến này ư?"
'Không một ai có thể chống lại số phận. Các Tinh linh cũng thế, và cả một vị thần như ta cũng không phải là một ngoại lệ. Thế nhưng... bất kỳ ai cũng đều có khả năng tạo ra một con đường mới để bước tiếp.'
"Được rồi, phiến đá. Ta chấp nhận định mệnh của ta và tất cả trông cậy vào ngươi. Ta sẽ tín nhiệm tiềm thức của ta vào trong ngươi và tìm một vật chủ mới có thể thực hiện được nghi thức mang đến một tương lai mới."
'...Rồi đó là lúc ta sẽ lừa nó kết nối tiềm thức của nó với ta. Khả năng xài phép thiên bẩm, hay ý chí mãnh liệt của nó, đều đang cố kháng cự lại ta... Nhưng cái bản tính ích kỷ ngạo mạn nó chất chứa bên trong và lớn dần lên theo từng ngày, ý chí của nó sẽ lung lay, và ta sẽ có thể thao túng con nhóc đó một cách dễ dàng. Với lượng mana nó đạt được thông qua việc kết nối với ta, thì con nhóc đó sẽ trở nên mạnh hơn, và nếu như tiềm thức và sức mạnh của ta cũng phát triển theo... Thì mối liên kết giữa ta và nó sẽ ngày càng chặt chẽ hơn, thì linh hồn của nó sẽ dần chìm vào giấc ngủ vĩnh hằng... rời bỏ cơ thể mong manh đó, và cuối cùng trở thành một vật chứa thuần khiết để ta có thể nhập xác vào. Sự phù phiếm, thứ đã và đang hình thành trong con nhóc đó, chính là điều khiến nó ngày càng để lộ sơ hở hơn. Ta có thể cảm nhận được sự hão huyền đang tạo cơ hội cho ta để xâm chiếm tâm trí của nó. Đứa con gái ngạo mạn tên Lua này.'
'Mọi thứ đều đang chuyển biến đúng như ta dự tính.'
"Nè, nhiêu đây là đủ với cô rồi sao?"
"Cô đã sắp có được mọi thứ cô muốn. Cô định sẽ dừng lại tại đây ư?"
"Tôi tưởng cô muốn được công nhận. Vậy thì còn cơ hội nào tốt hơn thế này nữa để có thể vượt mặt sư phụ của cô chứ?"
"Im đi. Mi cứ lải nhải liên tục khiến ta ngán ngẩm lắm rồi."
Lua quý trọng bản thân hơn bất kỳ ai và biết rõ có những điều cô có thể làm và không nên làm. Nhưng con tinh linh cứ nói là nó muốn giúp đỡ cô và không thể để tài năng của cô bị lãng phí như vậy được, bởi đó là định mệnh, là tương lai của cô.
Một người đồng môn của cô đột nhiên bước đến, hỏi tại sao Lua lại ở đây. Tuy nhiên, điều đó không quan trọng, cậu ta chỉ muốn nhắc nhở cô nên cẩn thận hơn, nên biết cách hành xử với những người khác. Lua không những không nghe, ngược lại, cô còn chế nhạo cậu thanh niên. Không thể giữ vững được tính khí của mình, cậu ta lao vào đấm vào mặt Lua. Điều này khiến Lua tức điên lên, cô nhảy thẳng vào đánh cậu ta.
Cậu thanh niên ngã xuống, nằm bất động trên nền đất khiến cho Lua hốt hoảng. Cô không hề đánh cậu ta mạnh đến vậy. Trong lúc cô còn đang bối rối, nguồn mana từ cơ thể cậu ta bị hút vào trong cơ thể cô. Ban đầu cô cố chống cự lại, không muốn thứ mana đó truyền vào người, nhưng khi mana của cậu ta đã dần thấm vào cơ thể cô, cô bắt đầu thay đổi thái độ. Lua trở nên tràn trề sức sống hơn và một cảm giác kỳ lạ khiến cô cảm thấy thật thoả mãn.
Mọi chuyện đã đúng như con tinh linh... à không, Aheldad mong muốn. Hắn đã kết nối tiềm thức của hắn vào Lua, và giờ việc còn lại chỉ là chờ đợi Lua tích luỹ thêm nhiều mana hơn nữa.
Gần đây tại Chốn An Nguyên xảy ra các vụ mất tích liên tục, các sư thầy đều đang rất đau đầu tìm ra thủ phạm. Họ thu hẹp lại khả năng chỉ có người bên trong mới có ra làm ra những việc này, bởi vì kết giới họ dựng lên rất chặt chẽ để ngăn không cho Aheldad xâm nhập vào, đồng thời nơi đây lại tách biệt gần như hoàn toàn với thế giới ngoài kia. Một sư thầy nói với Trưởng lão nghi vấn của ông về Lua rằng cô ta hành xử mỗi lúc một lạ, thường xuyên biến mất liên tục. Quan hệ giữa cô và những người khác thì không mấy tốt đẹp, giờ thì gần như không tiếp xúc với bất kỳ ai. Có người đã thấy một trong những học viên đầu tiên mất tích đi cùng với Lua vào rừng, nhưng lúc trở ra thì chỉ có mỗi Lua mà thôi.
Trưởng lão không muốn tin nhưng cũng không hề có chứng cứ để xác thực, và ông cũng rất quan ngại đến vấn đề này. Các sư thầy khác cũng hiểu ý của ông và đề nghị ông ấy nên đi nói trực tiếp với cô ta, Trưởng lão chấp thuận quyết định này và sẽ tìm Lua nói rõ lý lẽ.
Tại cánh rừng nơi Lua vẫn thường hay lui đến, cô đã dẫn dụ thêm một đồng môn khác đến để làm chuyện ấy. Cô sẽ cho cô gái trẻ biết bí mật động trời mà không ai biết được hết. Nhưng trước hết thì Lua cần cô ấy trao cho cô mana của cậu. Không hiểu lời nói bông đùa của Lua, cô nói là không thể chia sẻ mana được. Còn Lua thì cười mỉm nói rằng khi một cái xác ngã xuống thì sẽ có thể san sẻ lượng mana ấy. Lúc này cô đã bị Lua đâm một nhát vào người, chưa dính điểm tử. Cô gái trẻ la toáng lên cố gắng bỏ chạy và Lua đuổi theo sau.
Trưởng lão nghe thấy tiếng hét và tìm đến, ông chất vấn Lua tại sao làm ra tay sát hại những người đó. Thì Lua mới nói là để bù đáp vào lỗi lầm còn thiếu sót của cô. Ông không biết phải nói như thế nào về Lua nữa vì càng làm thế thì Lua càng đi lệch hướng và ngày trở nên độc ác hơn. Sự kiêu ngạo của Lua đã khiến cô bị mù quáng, chính ông đã từng cảnh cáo cô trước đây.
"Tôi thì lại nghĩ khác đấy ông già, tôi đã gần như rất hoàn hảo lắm rồi. Chỉ cần thêm một chút nữa là tôi sẽ mạnh hơn bất cứ ai, kể cả là ông. Ông cần tôi trong cái cuộc chiến này. Nhưng ông nói tôi chỉ càng sa ngã hơn thôi sao? Tôi vẫn chưa đủ giỏi với ông sao? Thế thì tôi cần phải làm gì để tiến bộ hơn nữa? Tại sao ông lại luôn chối bỏ tôi, không muốn thừa nhận tôi hả?"
"Vậy ra đây là những gì con muốn ư?"
"Ông chưa một lần ân cần nhìn vào con người tôi. Dù tôi có cố gắng thế nào đi nữa, dù tôi có làm sao đi chăng nữa... Ông luôn tỏ ra lạnh lùng và chỉ trích tôi. Ông hành hạ tôi bằng cách bắt tôi khổ cực tự tìm ra thiếu sót của bản thân. Nên tôi đã mò đến thư viện và nghiên cứu. Ông có thấy nên tự hào về tôi không hả?"
"Con nhầm rồi. Đó không phải ý của ta. Điều con đang làm hiện giờ là sai trái, nếu con ngừng lại ngay bây giờ..."
"Thế tại sao ông lại không làm tròn trách nhiệm của mình và dạy cho tôi đi lão già? Nói cho tôi biết điều tôi còn thiếu sót, và cách để tôi có thể tiến bộ lên đi! Hay ông sợ tôi sẽ mạnh hơn ông? Có phải đó là lý do ông bỏ mặc tôi không? Tôi mặc kệ dù ông có nói gì đi nữa, vì giờ tôi đã quá mạnh rồi."
Trưởng lão triệu hồi những sinh vật hùng mạnh để áp đảo Lua, nhưng bị Lua tiêu diệt nhanh chóng. Cô nói ra một con tinh linh đã giúp đỡ cô nhận lấy quyền năng từ Phiến Đá Mặc Khải để khiến cô cướp đi mana của những người khác và trở nên mạnh mẽ hơn. Khi Lua chuẩn bị xuống tay với ông thì các sư thầy khác may mắn đến kịp và trấn áp cô ngay sau đó.
Khi trở về nơi họp mặt của ông, mọi người đều không mấy vui vẻ cả. Tất cả đang chờ quyết định của Trưởng lão. Vài người đã đi điều tra phiến đá, họ phát hiện ra nó đã bị vấy bẩn bở iAheldad và chỉ còn cách phá huỷ nó để không ai có thể sử dụng được nữa. Còn về trường hợp của Lua, đều là do quyết định của tất cả mọi người ở đây. Có người muốn giết chết Lua để ngăn ngừa đại hoạ. Còn những người khác thì không muốn giết Lua, để cô ta sống và nghiên cứu thêm về sức mạnh của Aheldad để tìm ra cách phòng chống. Nhưng có lẽ người đau khổ nhất chính là Trưởng lão, ông cảm thấy vô cùng hối hận vì chính ông là người đã đẩy Lua đến bước đường này. Vì lúc cô cần ông nhất, ông đã quay lưng lại và bỏ rơi đứa học trò của mình. Thế nên, ông đã quyết định sẽ giam giữ Lua lại trong một hầm ngục được thiết kế chặt chẽ nhất có thể, cố gắng tìm ra điểm yếu của Aheldad đang ngự trị bên trong tâm trí của Lua.
Lua đang bị nhốt trong một nơi tối tăm. Tâm trí của cô đã không còn vững chắc nữa, giờ chỉ còn chứa đầy sự oán hận với sư phụ của cô. Linh hồn của cô đang lung lay.
Đã đến lúc rồi.
"Đến tận giây phút cuối cùng thì ông ấy vẫn giữ vẻ mặt lạnh lẽo ấy... Mình đã nỗ lực hết sức và tiến thật xa, nhưng ông ấy vẫn không quan tâm. Mình phải tiếp tục đến khi nào nữa thì mới có được sự công nhận của ông ấy...? Ngay từ lúc đầu tại sao ông ấy lại chọn mình trở thành đệ tử của ông ấy và đưa mình đến tận đây chứ? Để rồi ông ấy từ chối và vứt bỏ mình như một thứ công cụ, nói rằng tất cả mọi thứ đều là lỗi của mình..."
Để chiếm hữu được thứ ngươi muốn, bắt buộc phải tước đoạt từ tay kẻ khác.
"...Phải rồi! Nếu ông đã không muốn thừa nhận tài năng của tôi, thì tại sao tôi lại phải tiếp tục nghe theo ông nữa chứ? Tôi sẽ chiếm lấy tất cả mọi thứ của ông... Mana của ông, Tam Nhãn của ông... Tất cả sẽ đều thuộc về tôi. Tôi sẽ lấy đi mọi thứ của lũ người đã chà đạp và tống tôi vào đây. Tôi sẽ nghe theo giọng nói đó và con đường của định mệnh nó vạch ra..."
...Cuối cùng thì ngươi cũng đã quyết định được con đường ngươi sẽ bước đi.
"Tôi sẽ khiến cho kế hoạch của Ngài ấy thành hiện thực."
Kết thúc Side Story Lua
Niềm Kiêu Hãnh Hoá Ngạo Mạn










Nhận xét
Đăng nhận xét