Câu Chuyện của Sharun

 "Ý nguyện của Bệ Hạ chính là lẽ sống của ta và chính là con đường dẫn lối đến tương lai tươi sáng của Theranhad này."

Tổ tiên của ta xuất thân từ những người hành hương du mục khắp đất Natalon, giúp đỡ và phụng sự nhiều đời hoàng đế của Theranhad đến tận bây giờ bằng khả năng tiên đoán trước tương lai đặc biệt của họ.

Nhưng mà khi những thế hệ sau được kế thừa phước lành trời ban, thì năng lực thấu thị tương lai này ngày một yếu dần đi.

Sharun, tức là ta, khi sinh ra đã thừa hưởng toàn bộ phép màu nhiệm này và bằng tài năng thiên bẩm của mình, ta đã vươn đến chức vị thuật sĩ triều đình cấp cao từ khi còn rất trẻ.

Bẵng đi một thời gian, một người phụ nữ bí ẩn diện kiến hoàng đế tại phủ của người. Và kể từ lần gặp gỡ đó, bệ hạ đã ám ảnh với việc đánh đuổi và diệt trừ tận gốc những Wicked ra khỏi Hắc Sơn Lâm.
Nhận thấy trước bi kịch xảy đến với người bằng phước lành này, ta đã cố gắng khuyên bảo bệ hạ hãy từ bỏ và xem xét lại quyết định đường đột này, nhưng ngài ấy đã bỏ ngoài tai những lời nói của ta... và không bao giờ quay trở lại nữa.

Nối tiếp sự biến mất đột ngột của bệ hạ, hầu hết tất cả những hoàng tộc khác với ý định kế thừa ngôi vị của hoàng đế đều bị xử tử hoặc ám sát. Đây cũng chính là cách mà Zio, một thân thích xa xăm với gia tộc Thenranhad ngự trị ở phía Bắc Natalon, đã thừa hưởng toàn quyền ngai vàng của hoàng đế.

Ta cảm thấy cực kỳ có lỗi và hối hận vì đã không thể bảo vệ được cố hoàng đế... Thế nên trong nỗ lực để chuộc lại lỗi lầm từ sai phạm đáng trách đó, ta đã thề nguyện sẽ trung thành bằng cả tính mạng này của ta để bảo vệ và phụng sự hết mực cho tân hoàng đế Zio.


Recap Side Story Sharun

Tương Lai Mịt Mù


Tại phía Nam của Theranhad, Hoàng Đế đã băng hà.

Tiếng khóc thương đầy tiếc nuối của những thần dân vang vọng khắp các ngỏ đường. Hoàng Đế của Theranhad rời trần thế giữa chiến trận tại một nơi đầy rẫy các Wicked, tất cả mọi người đều đang hành lễ cùng với cỗ quan tài chứa thi thể của Người đi đến Điện Thờ Mùa Hạ để tiến hành nghi thức tiễn đưa Hoàng Đế kính trọng của mọi người. 

Những kẻ đa nghi oán trách Sharun – vị thuật sĩ có thể nhìn trước được tương lai, và các cố vấn thân cận cạnh bên Hoàng Đế. Cả đám người không thể ngăn cản được những quyết định thiếu sáng suốt của Hoàng Đế, để rồi kết cục lại dẫn đến như bây giờ.

Sharun, suốt cả chặng đường, cô chẳng hề mảy may nói một lời nào. Như thể cô đang chịu đựng mọi sự lăng mạ, trách móc, và khinh miệt của những người xung quanh. Sharun nghĩ về khoảnh khắc khi cô khuyên ngăn cố Hoàng Đế, ông ấy đã bỏ ngoài tai lời khuyên của cô rằng ông ấy sẽ chết. Hoàng Đế phán quát rằng ông đã tin tưởng một người hành hương làm thuật sĩ cận thần của ông vì Sharun có tài năng tiên đoán được tương lai, nhưng trái ngược với kỳ vọng đó, thứ ông nhận được lại là những cơ hội vụt qua trước mắt ông cùng với lời lải nhải liên tục không ngớt về cái thứ nguy hiểm vô thực vô hữu khiến ông phát ngán.

Ông bắt đầu hoài nghi về khả năng của Sharun và rằng cơ hội chiếm hữu Hắc Sơn (Shadow Mountain) đã ở ngay tầm mắt vì lũ Wicked xung đột nội bộ dẫn đến sự suy yếu lực lượng cốt cán. Vậy mà con khốn có thứ năng lực nhìn trước tương lai này lại bảo ông cứ phải liên tục chờ một thời cơ an toàn hơn để hành động. Cũng vì lòng tự tôn và tự kiêu trong lòng ông đã quá chán nản với việc suốt ngày phải giam hãm bản thân và hèn nhát trước lũ quái thai kia. Ông nói rằng sẽ không thể nào có thể ngủ ngon giấc được nếu như không tự tay mình chém đứt lìa cổ của giặc ấy. Và nếu như con ả này tiếp tục ngán đường ông, thì ông cũng sẽ không nhượng bộ mà xuống tay, giờ thì cút mau đi con thuật sĩ vô tích sự.
Sharun khi ấy lẽ ra nên quyết đoán can ngăn Người lại… Dù có phải mất mạng đi chăng nữa. Nhưng cô đã không thể làm thế. Cô thấy trước được sự việc xảy đến, nhưng vẫn để nó diễn ra... bởi vì cô bị đe doạ bởi áp lực nặng nề từ Hoàng Đế.

Tại Điện Thờ Mùa Hạ

Sharun đã không trở về Điện Thờ lâu lắm rồi, kể từ lúc cô được phong thành thuật sĩ.

Về hành trình tiễn đưa Hoàng Đế, đó là một ngày nắng ấm trời quang thanh tịnh cùng với bầu không khí trang nghiêm...

Đó là những gì mà Sharun đã nghĩ trong đầu, nhưng thực tế thì...

Mọi việc hỗn loạn đến nhường nào, tại tang lễ của Hoàng Đế, xuất hiện những người kế vị ngôi vương và các đoàn tuỳ tùng, đều xuất hiện để chờ lấy thời khắc này để cuỗm lấy ngai vàng và quyền lực. Tất cả đều tự xưng rằng mình là người phù hợp nhất để kế vị lão già đó. Một phần cũng là do Hoàng Đế, ông lúc nào cũng dồn hết sự chú ý của mình vào đánh chiến với đám Wicked mà chẳng hề quan tâm để đáo gì đến dòng dõi của mình, cũng chẳng hề nói với bất kỳ ai về đứa mình muốn nó làm người kế vị. Các gia thần thì đau đầu suy nghĩ cẩn trọng nên phải chọn ai làm Tân Hoàng Đế trước khi tang lễ kết thúc. Mọi thứ thật sự hỗn loạn, không một ai để tâm đến cố Hoàng Đế, cũng chẳng hề có nghi thức mặc niệm chu đáo cho Người khi phiền phức rắc rối sắp tới cứ ngày một đến càng nhanh và dồn dập. Nhưng họ nói không sai, nếu như không nhanh chóng chọn ra người kế vị, dân chúng sẽ bắt đầu huyên náo lên và mọi thứ sẽ mất tầm kiểm soát. 

Sharun muốn giúp đỡ họ, nhưng ngay vào lúc này, trước mắt cô, lại chẳng thể nhìn thấy gì hết, không tầm nhìn, không một viễn cảnh về tương lai. Sự mù mịt như màn sương đêm.

Họ bắt đầu đề cập đến cậu bé mà Zahhak, người đã cất công đến biên xa để mang cậu về. Nhưng các gia thần hoài nghi về khả năng đó, dù nhìn bất kể gì đi nữa, thì người mà Zahhak muốn cai trị cả Đế quốc này, chỉ là một đứa trẻ không hơn không kém, cũng chẳng biết gì về gia giáo hay lễ tắc. Dù cho có là Zahhak, cố vấn trung thành nhất của cố Hoàng Đế, tiến cử chăng nữa.

Sharun nghe lỏm được, và cô cũng hoài nghi về quyết định này. Cùng lúc ấy, Zahhak và cậu bé ấy đi ngang qua cô. Cô ngước nhìn dáng vẻ của cậu bé được Zahhak chọn làm Tân Hoàng Đế.

Trong khoảnh khắc ấy, một viễn cảnh hiện ra trước mắt cô.

Tiếng chém giết vọng lên khắp nơi, hoà với tiếng than khóc cùng với tiếng thét lẫn lộn. Tiếng kẻ la hét, tiếng người van xin cho mạng sống tù tội của họ, tiếng kẻ vô tình nhẫn tâm hạ thủ, tiếng người chết lặng khắp mọi nơi... Xen lẫn cảnh tượng choáng ngợp ấy, cậu bé ấy, đứng cạnh bên Zahhak, gọi tên của Sharun trong sự lo sợ.

Sharun bừng tỉnh, mặt cô trắng bệch đi, trong viễn cảnh mà cô vừa thấy, máu, máu, máu, rất nhiều máu loang lổ khắp nơi. Cô bắt đầu lo sợ, một cuộc chiến tranh nữa sắp sửa diễn ra sao? Nhưng tại sao, tại sao lại là chém giết bên trong Điện Thờ Mùa Hạ trong cái viễn cảnh vừa nãy. Và tại sao, cậu bé đó lại gọi tên cô?

Sáng hôm sau, tại một gian phòng dành cho thượng khách.

Zahhak gọi tên Zio, cái tên được trao cho cậu bé ấy. Đêm qua cậu đã ngủ rất ngon, nhưng vì đến quá trễ vào tối hôm qua nên chẳng ai nói cậu biết phải làm gì cả. Zahhak trấn an rằng cậu sẽ biết phải nên làm gì, nên không cần phải vội vàng. Khi thời gian đến, cậu sẽ biết điều cậu nên làm. Bây giờ điều cậu ấy phải làm là chắc chắn phải trận trọng với lời nói và hành động của mình, bởi bây giờ vẫn đang là tang lễ của cố Hoàng Đế, và bản thân cậu là một người nối dõi tiềm năng. Zahhak bảo cậu nên nghỉ ngơi trong phòng, và khi mặt trời lên cao thì Zahhak sẽ đến gọi cậu.

Tại một góc khác, Sharun đang đứng lấp ló theo dõi cả hai người. Cô cảm thấy cậu bé đó thật sự rất ngoan ngoãn và nhu mì. Không hề tương khớp với sự bạo lực trong viễn cảnh hôm qua. Tại sao cậu bé đó lại xuất hiện trong viễn cảnh ấy? Mặc dù đứng tuổi ấy thì cậu ta thật sự đoan trang chính trực… nhưng dù thế thì vẫn quá thụ động và ngây thơ. Và cũng chẳng thể chắc chắn rằng cậu ta hoàn toàn hiểu được sự việc cậu ta đang vướng vào. Và rằng tại sao một đứa trẻ như thế lại dính líu vào xung đột ngôi vương thế này? Liệu đây là chính lựa chọn của câu ta, hay là do sự sắp đặt của người cố vấn kia? Nhưng câu hỏi mấu chốt vẫn chưa được giải đáp, Zahhak lại chọn câu bé đó, người được xem là một người họ hàng nơi xa xứ? Không ai hay biết về tiếng tăm cũng như tên gọi. Niềm hy vọng vào cho cậu ta có thể thăng tiến thành Tân Hoàng Đế?

Lúc Sharun trầm ngâm trong chính suy nghĩ của mình, thì Zio tiến lại gần, ngỏ lời chào cô thuật sĩ. Nó khiến Sharun bỗng giật mình hét lên. Zio dường như cảm nhận được Sharun đang nhìn chằm chằm vào cậu như thể có điều gì đó muốn nói với cậu vậy, nên đã quyết định bước đến. Sharun cũng cảm thấy có lỗi vì khiến cậu ấy không thoải mái. Cô chưa bao giờ nhìn thấy cậu trước đây trong hoàng cung nên tò mò muốn biết danh tính. Zio nói rằng dù cậu là một người họ hàng xa của cố Hoàng Đế, nhưng cậu chưa bao giờ đến nơi đây bởi vì cậu dành cả đời của mình cư trú ở phương Bắc. Nên lần đầu đến đây, cậu thật sự rất bỡ ngỡ và lo lắng.

Zio hỏi rằng Sharun là thuật sĩ của cố Hoàng Đế đúng không, vì cậu nghe về cô từ những người khác. Rằng cô đã phục vụ cho Người từ rất lâu và rất chăm chỉ nỗ lực. Sharun cũng không khước từ gì, rằng cũng đã được một khoảng thời gian, từ khi cô vẫn còn là một cô gái trẻ khi mới đặt chân vào hoàng cung. Nói đến đấy, Zio mở lời muốn nhờ Sharun dẫn đi tham quan hoàng cung vì cậu không biết nơi này ra sao, cũng như giải đáp các thắc mắc mà cậu có trong lòng.

Sharun nghĩ rằng Zio là một người rất năng nổ, không như vẻ bề ngoài thụ động ấy. Cô cũng chẳng ngờ được cậu ấy lại là người chủ động mở lời với cô. Hay rằng cậu ta đã toan tính tỏ ra thân mật với thuật sĩ của cung điện để bồi đắp thêm sự tín nhiệm trong lời nói của cậu ta? Hoặc cậu ta muốn tận dụng khả năng nhìn trước tương lai của cô? Chắc chắn là không... Dù trông có trưởng thành đến mấy, thì cậu ta cũng chẳng biết gì về hoàng cung cả và cô cũng không thể đa nghi mãi được. Nhưng... nếu như Zahhak gài cậu ta vào mình thì sao? Zahhak chắc chắn sẽ dè chừng mình và muốn lợi dụng ưu thế của một thuật sĩ hoàng cung. Điều đó là khả thi... bởi vì hắn ta cũng xuất hiện trong viễn cảnh đó, đứng cạnh bên cậu bé. Liệu Zahhak có lợi dụng sự ngây thơ và dòng máu hoàng tộc của cậu bé này để đạt được thứ hắn muốn hay không?

Sharun dẫn Zio đi một vòng quanh Điện Thờ để chắc chắn cậu biết đường đi lối vào cũng như các ngóc ngách của Điện Thờ và hoàng cung. Vì quá mải mê trong cuộc đối thoại vừa rồi, thì cả hai đã đến trước cổng vào của Điện Thờ Mùa Hạ. Zio hỏi rằng cả hai không được phép ra ngoài đúng không, và liệu có nên quay lại hay không? Trong lời nói đó của Zio, Sharun cảm nhận được mong muốn được đặt chân ra bên ngoài của Zio, nhưng lại lo sợ điều gì đó xảy ra... như thể có thứ gì đó bên trong cậu bị kìm nén lại. Sharun nói nếu như là đi tản bộ gần khu vực Điện Thờ thì sẽ không sao cả. Vẫn còn nhiều thời gian trước khi mặt trời mọc nên cô sẽ dẫn Zio ra bên ngoài vì chữ “Mong muốn ra ngoài” nổi đầy lên trên mặt cậu ta. Zio bỡ ngỡ, cậu bị nhìn thấu rồi. Cậu cảm thấy có chút ngột ngạt, gặp gỡ nhiều người lạ, và việc hiện tại là tang lễ của Hoàng Đế, nên bầu không khí nghiêm trang khiến cậu cảm thấy khó thở. Cậu muốn một nơi nào đó để có thể giải toả thứ cảm xúc này, nhưng được dặn rằng không được phép làm điều gì đó tắc trách bởi cậu là một người kế vị có tiềm năng của Hoàng Đế. Và thật sự thì cậu cũng không biết bố cục nơi này ra sao.

Mọi người ai cũng đầu tắt mặt tối chuẩn bị cho tang lễ, và chẳng ai quan tâm xuất thân cậu từ đâu mà đến. Với lại cô cũng quen thuộc với khu vực quanh đây nên cô có thể dẫn đường cho cậu. Zio hỏi cô rằng liệu cô ấy có cảm thấy ngột ngạt khi đã từng ở đây hay không, bởi vì cậu cảm thấy cô ấy dường như có hứng thú khi đi cùng cậu, gương mặt cô ấy như thể đã trút bớt đi được một phần gánh nặng trên đôi vai ấy. Hôm qua, Zio đã nhìn cô ấy suốt chặng đường từ hoàng cung đến Điện Thờ, gương mặt cô tối sầm lại chẳng biểu hiện một chút cảm xúc nào. 

Sharun xấu hổ vì bộc lộ cảm xúc của mình ra ngoài, cô cảm thấy không xứng đáng. Cô đã không thể ngăn ngừa được cái chết của Ngài ấy dù biết bi kịch sẽ đến. Tất cả bởi vì cô quá sợ hãi nếu như khiến Ngài ấy nổi giận. Rằng nếu như cô ấy can đảm thêm chút nữa, Hoàng Đế đã không phải chịu cảnh như ngày hôm nay. Đó là lỗi của cô đã khiến cho Ngài ấy chết. Cô đáng phải bị treo cổ vì tội phản quốc.

“Tuy cô là một thuật sĩ, nhưng cô vẫn là một con người. Chỉ bởi vì cô có thể nhìn được một phần nhỏ trong tương lai, điều đó không có nghĩa là cô biết mọi thứ. Cho dù cô có nắm bắt được kết quả của tương lai ấy, điều đó không hề chắc chắn những lựa chọn cô đưa ra sẽ luôn là điều đúng đắn. Ai ai cũng có thể mắc sai lầm và cảm thấy hối hận và buồn bã. Chỉ vì thân cô là một thuật sĩ không hề tước đi bất kỳ quyền hạn hay lợi ích nào cả. Thay vào đó tim cách xoay sở giải quyết nó nếu như nó tiếp diễn thêm một lần nữa không phải là điều quan trọng hơn sao? Chấp nhận lỗi lầm của mình, đừng quên đi quá khứ, và làm bất cứ điều gì có thể để chắc rằng bản thân sẽ không lặp lại những sai phạm đó nữa. Nếu vậy chúng ta tìm một con đường khác tốt hơn thì sao? Nếu như không làm vậy, cô sẽ mãi mắc kẹt trong lầm lỗi mãi mãi, và rồi đến cuối cùng sẽ bị diệt trừ.” Zio an ủi cô. 

“Cậu thật sự có một trái tim mãnh mẽ thật đấy. Tôi quá hổ thẹn vì đã đánh giá thấp cậu bởi vì tuổi tác của cậu. Nhưng hoá ra người chưa trưởng thành ở đây lại chính là tôi.”

Zio phủ nhận, những gì cậu ấy làm là theo sau những người khác. Cậu vẫn đang cố gắng tìm kiếm lối đi riêng của bản thân cậu.

Sharun hỏi thăm Zio về Zahhak. Zio nói là Zahhak bất ngờ xuất hiện và bảo cậu là một người kế vị ngai vàng của Hoàng Đế, và đưa cậu về hoàng cung. Cậu đã rất sốc, không biết rằng cậu sở hữu dòng máu của hoàng tộc chảy trong cơ thể mình. Sharun bất ngờ. Zio nói cậu sống trên một cao nguyên bên ngoài phía Bắc Theranhad. Cậu cũng không hề biết gì về quốc gia này. Hoàng Đế đã băng hà, và cậu cũng chẳng thể học được gì về hoàng cung, nên cậu không còn cách nào khác ngoài việc đi theo Zahhak. Nhưng khi đến đây, thì cậu thấy cũng có rất nhiều người kế vị khác bên cạnh cậu. Cậu cảm thấy hụt hẫng, dẫu biết rằng bản thân cậu không hề có đủ sức mạnh để làm gì cả. Ai ai cũng nhìn thẳng vào cậu, cảm giác giống như bị đem ra chiến trường mà không hề được có bất kỳ thứ vũ khí hay một mảnh giáp nào trên người vậy. Thật lòng thì, cậu cảm thấy rất sợ, cho đến khi cậu gặp và nói chuyện với cô ấy. Dù vậy thì cậu vẫn ở lại nơi này, có nghĩa là cậu vẫn muốn trở thành Hoàng Đế. Zahhak đã chọn cậu, nên cậu sẽ cố gắng đáp ứng được sự mong đợi của Zahhak, dù cho không biết được Zahhak đã nhìn trúng cậu ở điểm gì. “Mong là mọi chuyện sẽ kết thúc êm xuôi. Và tôi không nghĩ mình thật sự cần thiết trở thành Hoàng Đế. Nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức. Miễn là chúng ta chăm chỉ nỗ lực hết mình, thì kết quả đáng mong đợi sẽ rất thoả mã với nguyện vọng, đúng chứ?” Zio tươi cười đáp. 

“Hoàng cung này khắc nghiệt hơn những gì cậu nghĩ... Sự tranh chấp vương quyền vì quyền lực... Nó sẽ không kết thúc một cách hoà bình chỉ với một vài trận đánh để chọn ra người xứng đáng, với ai ai cũng chấp nhận kết quả ấy. Nếu như không có một người thích đáng chính thức, đây sẽ là thời khác hoạn nạn nhất trong khắp lịch sử của Theranhad. Ngài bỏ mặc trách nhiệm quản lý hoàng cung để dẫn đầu công cuộc dẹp loạn các Wicked. Ngài luôn có Zahhak cạnh bên mình sẵn lòng giúp đỡ. Tất cả mọi người đổ hết mọi thứ lên sự tắc trách và cứng đầu của Hoàng Đế, nhưng mà tôi lại thấy thật khó tin rằng Zahhak lại không có ảnh hưởng nào đến quyết định của Người. Và cậu cũng đừng đặt hết lòng tin của mình vào hắn. Cậu cũng nên tìm cho mình con đường riêng để bước tiếp đi. Con đường đó không nhất thiết phải dẫn đến ngai vàng.”

“…Sharun…” Zio bỗng gọi tên cô.

Sharun căng mắt ra, cô hét to lên “Mau tránh ra!” và đẩy Zio đi.

Một tên sát thủ đứng trước mặt họ, hắn tỏ vẻ bất mãn vì đã chém hụt mục tiêu. 

Đây chính là mà Sharun đã nói với Zio, rằng mọi chuyện sẽ không diễn ra suôn sẻ với những ai muốn giành lấy ngôi vương.

Sharun cho tên sát thủ một cơ hội cuối cùng để nói ra kẻ gửi hắn đến, nhưng hắn tự cao và nhanh chóng lao vào Sharun. 

Một nhát chém xuyên qua hắn và hắn ngã gục xuống.

Zahhak hiện ra và dò hỏi Zio, Sharun nói rằng cô là người dẫn cậu ta ra ngoài.

Zahhak khiển trách Sharun với thái độ khinh miệt, nói rằng cô ta nên nhìn vào tương lai nếu muốn biết điều sắp sửa xảy ra. Zahhak khuyên Zio không nên nói gì cả cho đến khi đúng thời điểm và dẫn Zio quay về.

Zio cảm ơn Sharun vì đã đồng hành cùng cậu và trấn an một phần lo lắng của cậu rồi bước trở lại vào phòng.

Sharun nói chuyện với Zahhak, nói rằng cô sẽ kể cho Zahhak nghe về viễn cảnh cô đã thấy. Không phải cho hắn ta, mà là vì Zio. 

"Khi tôi lần đầu gặp cậu ấy hôm qua, một cảnh tượng nhất định đã hiện lên trong tâm trí tôi. Đó là tại Điện Thờ Mùa Hạ này, dính rất nhiều máu khắp mọi nơi. Tiếng kim loại âm vang va chạm nhau từng lúc càng nhiều và liên tục, tiếng khóc lẫn tiếng thét, và một viễn cảnh của những thi thể chất đầy mọi nơi... Tôi không hề biết ai là chủ mưu của việc này, nhưng tôi chắc chắn một điều rằng... Đây là một hành động tàn bạo nhằm loại bỏ tất cả đối thủ nhắm đến ngôi vị Hoàng Đế. Khi tôi đối thoại với Zio, cậu ta không có vẻ gì là quan tâm đến ngai vàng. Chỉ đơn thuần là làm theo chỉ thị được giao bởi ngươi khi đặt chân đến đây."

"Không hề có chủ ý đối với vai trò Hoàng đế sao? Thật sự quá non dạ. Ta không hề ép buộc Zio đến đây. Đó là điều mà cậu ta muốn."

"Cậu ấy là một đứa trẻ chẳng hề biết chút gì về chính sách hay luật lệ của hoàng cung cả. Thứ ngươi chỉ muốn là một con rối cai trị chức vị Hoàng Đế để ngươi có thể dễ dàng thao túng và thực hiện mục đích của mình, đúng không?"

"Trong khi cố Hoàng Đế cống hiến hết mình để diệt loạn lũ Wicked, quyền lực của các quan chức trong triều cũng loạn xào lên hết. Nghi thức kế vị cũng thành một đống hỗn độn, và vô vàn kẻ mạo phạm trực chờ thời cơ để chiếm hữu lấy ngai vàng ngay khi có một chút sơ hở xảy ra. Sự ra đời của một chế độ mới, không thiên vị và không bị vấy bẩn, sẽ giúp ổn định đất nước và cải cách lại cái thể chế lạc hậu bấy giờ. Thật đáng tiếc là ngươi không thể nhìn thấy được viễn cảnh một tương lai tươi sáng đợi chờ Đế quốc của chúng ta. Ngươi vẫn chỉ luôn hướng mắt về sự bất hạnh và thứ vận rủi không ai hay cần.
Thay vì cứ luôn đưa ra những lời phê bình đầy tự phụ ấy, tại sao ngươi không dành thời gian đấy một cách hiệu quả để nhìn sâu hơn vào tương lai đi."

Sharun không thể nói được gì, cô chỉ có thể thở dài. 

‘Zio muốn theo chân một kẻ nhẫn tâm như hắn sao? Tất cả chỉ để trở thành một con rối tiêu khiển cho hắn thao túng, không hơn không kém... Một triều đại mới giữa thực tại vô biến bất định? Bất kỳ ai cũng đều biết mọi sự thay đổi đột ngột đều sẽ đi kèm với mâu thuẫn dâng trào. Dù sớm hay muộn. Mình không biết hắn đang nghĩ gì, nhưng mình từ chối để cho cái tương lai mình đã thấy đó trở thành hiện thực.’

Tại tang lễ, Sharun bắt gặp một người thân quen mà cô không hề muốn gặp mặt. Một cô gái tóc xanh ngọc như bầu trời trong bộ váy sẫm màu tím, kèm với tông trang xanh biển hoạ tiết những cành hoa ngọc và vân sóng.

Lua.

Sharun tỏ vẻ không có ý gì là muốn gặp mặt Lua và cũng không hề xem trọng cô. Cô dứt khoác nói rằng tại sao ả ta lại quay về đây làm gì.

Lua, như là một cận thần cạnh bên vị cố Hoàng Đế, cũng chỉ là lẽ thường tình rằng cô phải có mặt để tham dự thời khắc tiễn biệt ông ấy. Lua cũng không hề gì là tỏ vẻ đồng cảm với Sharun, ả luôn khích động Sharun vì dáng hình của cô như là một đứa trẻ suốt ngày chỉ biết khóc mà chẳng thể nào tiến bước được về phía trước. Ả hỏi rằng có phải Sharun đã chọn được người kế vị rồi và đã đồng hành cùng suốt buổi sáng. Lua bắt đầu nói về những tin đồn thất thiệt và những nhân chứng về cảnh người kế vị và cô thuật sĩ đi cùng nhau. Và có nguồn tin rằng cái chết tang thương của cố Hoàng Đế chính là kết quả của một quyết định của một thuật sĩ nhất định nào đó và ả nói rằng nếu như cậu bé đó bị tổn hại bởi chính Sharun thì sao.

Sharun buộc phải chấp nhận lời nói của Lua, nhưng mà…

Vào thời khắc trước khi cố Hoàng Đế lên đường viễn chinh đến Hắc Sơn.

Lua là người đã đề nghị đến đồn trú ẩn phía đông bắc của Hắc Sơn với lời nói rằng cô đã đi một chuyến đến đó gần đây và có rất nhiều chỗ trú ẩn và theo dõi hành tung của các Wicked. Cố Hoàng Đế tin tưởng vào lời nói đó của Lua và dẫn binh về đúng nơi đó. Còn Zahhak từ chối và xin phép ở lại hoàng cung để quản lý sự việc xảy ra. Cố Hoàng Đế sau khi nghe lời nói của Zahhak cũng đã lên đường.
Sharun cũng đã ở đấy, không nói gì.

Sharun biết rõ ai mới là người giật dây đằng sau cái chết của cố Hoàng Đế. Nhưng Lua tỏ ra như không biết gì hết. Sharun biết rằng không ai thân tín với Hoàng Đế hơn là Lua và Zahhak, và chính Lua là người đã khuyến khích Hoàng Đế đánh trận với Wicked. Lua buộc tội Sharun vu khống cô ấy và không hề có bằng chứng nào chứng minh cả. Nhưng Sharun không mảy may gì cả, tai vách mạch rừng ắt sẽ có ngày Lua gặp quả báo. Zahhak đã mang Zio đến hoàng cung, và giờ là Lua đến nói chuyện với cô về Zio. Sharun đã quá rõ ý định của cả hai lợi dụng cậu bé ấy. Giống như cách mà cả hai làm với cố Hoàng Đế. Sharun khẳng định rằng dù Tân Hoàng Đế có là ai đi nữa, thì cô cũng sẽ không để hai kẻ này sử dụng Zio cho mục đích riêng.

“Đừng hành động quá lỗ mãng, bằng không cô sẽ phải hối hận đấy.” 

“Quá đủ rồi. Tôi không rảnh rỗi đứng đây nghe những lời ngông cuồng vô vị của cô.”

“Cô thật sự là một đứa con gái ngạo mạn chẳng thể kiểm soát nổi cảm xúc của bản thân bộc lộ ra bên ngoài. Dù cô có thể nhìn vào tương lai hay không, suy cho cùng, cô cũng chỉ là một con người bình thường đầy ngu xuẩn.”

Tại tang lễ của cố Hoàng Đế.

Ngươi chủ trì tang lễ thật sự không thể nói nên lời nào khi nhìn vào di thư của Người. Những người phụ trách tang lễ nói rằng vì Hoàng Đế qua đời quá đột ngột mà chẳng hề để lại bất kỳ thứ gì, nên chỉ có thể dựa theo những văn tự Người đã viết lúc đương thời. Chẳng có lấy bất kỳ điều gì của Ngài ấy về việc kế vị cả. 

Người hành cử tang lễ bắt đầu đọc di thư và tâm nguyện cuối cùng của Hoàng Đế.

Zahhak đứng cạnh bên Sharun và hỏi liệu cô ta có biết vai trò của mình trong tang lễ hay không. Sharun đáp lại rằng một khi tang lễ kết thúc, người kế vị ngai vàng sẽ được chỉ định và một nghi lễ sẽ được tiến hành để chúc phúc cho vận may sẽ đến. Tất nhiên là Sharun không quên. Cô sẽ nói ra lời tiên tri của mình cho Tân Hoàng Đế và nghi lễ sẽ được tiến hành. Thế nhưng lần này sẽ khác, toàn bộ viên chức triều đình sẽ tụ họp với nhau để chọn ra vị Hoàng Đế tiếp theo. Và Sharun, với cương vị thuật sĩ triều đình, sẽ hỗ trợ trong việc lựa chọn.

Cũng như lần trước, Sharun không thể nhìn thấy được viễn cảnh nào cả. Thật lạ thường, điều này chưa bao giờ xảy ra trước đây cả. Sự việc càng quan trọng, tầm nhìn về tương lai càng rõ rệt hơn. Thế nhưng lần này lại chẳng có gì xuất hiện cả. Thứ duy nhất xuất hiện trong tâm trí cô vẫn là hình ảnh rợn người lúc đó của Zio.

Sharun nhắc nhở cho Zahhak về viễn cảnh đó, cũng như người xuất hiện trong viễn cảnh đó là Zahhak và Zio.

Zahhak vẫn bình thản, chẳng hề nói gì. Liệu hắn ta có sự đề phòng hay kế hoạch nào hay sao?

Các viên chức triều đình bắt đầu bàn tán về việc lựa chọn ra người kế vị. Họ không hề chuẩn bị sẵn được do sự qua đời đột ngột của cố Hoàng Đế, cũng như dựa dẫm vào Zahhak bởi từ đâu ra hắn lại mang đến một đứa trẻ. Zahhak nói rằng một người thân thích xa xứ không hề được thiên vị cũng có thể được lên làm Hoàng Đế mới. Nhưng cuộc tranh cãi gay gắt bùng nổ. Ai cũng có động cơ riêng của mình để thao túng hoặc tham những hoặc lợi dụng quyền lực từ bộ máy chính quyền.

Tất cả mọi người đổ dồn sự chú ý của mình vào Sharun, gây áp lực lên cô. Ngay cả lúc này, phước lành nhìn thấu tương lai của cô đã phản lại cô, vẫn không thể nhìn được gì cả. Lễ đăng quang diễn ra ngày mai, đến giờ vẫn chưa thể chọn được ai cho ngôi vương được cả. Mọi thứ như bế tắc.

Cô nhìn về phía Zahhak, hắn vẫn bình tĩnh, giữ nguyên thái độ đó trong khi mọi người khác đang tranh cãi... dường như cắt rời bản thân khỏi một cuộc xung đột nội bộ. Đây có phải là thứ Zahhak mong muốn, rằng mọi thứ đều đang diễn ra đúng như kế hoạch sao. Cô buộc phải tìm Zio vì cô không muốn cậu ta bị nhấn chìm trong công cuộc này.

Zio đang đứng bên ngoài trước phòng mình, chờ đợi tin tức từ Zahhak. Bỗng Sharun chạy đến, cô nói rằng mọi thứ vẫn chưa thể đi đến đâu và đang bị trì hoãn, và cảnh cáo cho Zio về Zahhak. Mọi chuyện như sắp đổ bể, cô đành lòng phải kể về viễn cảnh cô đã thấy cho Zio biết. Trong viễn cảnh ấy, rất nhiều người muốn giành lấy ngôi vương đều ngã xuống hoặc chết, còn Zio và Zahhak đứng giữa tất cả mọi người. Sharun muốn chỉ dẫn cho Zio đến nơi an toàn, nên đã bảo Zio mau đi đến con đường đằng sau phòng cậu trước khi tang lễ kết thúc, và cố gắng đừng để cho Zahhak nhìn thấy cậu. Còn Sharun sẽ cố gắng làm mọi thứ có thể.

Sau tang lễ, Sharun đến chỗ cô đã nói với Zio, nhưng chờ mãi không thấy Zio đâu. Cô bắt đầu hoài nghi.

Bỗng một tiếng hét vang lên, phát ra từ phía nhà nghỉ, Sharun có dự cảm chẳng lành nên đã chạy ngay đến đó.

Khi đến nơi, cô nhìn thấy tất cả đều đang chém giết lẫn nhau. Một cuộc xung đột nội bộ. Những ai không phải phe phái của họ, đều sẽ bị giết. Những con người này, họ không đánh nhau để giết nhau, mà là để sinh tồn. Có ai đó đã khơi mào nên cuộc xung đột này và nó trở thành ngòi nổ. Cô không thể nghĩ ra được ai khác ngoài Zahhak, rằng chính hắn đã khiến cho xung đột leo thang dữ dội hơn và khiến những người này chém giết lẫn nhau. Để rồi hắn cùng với Zio có thể dễ dàng chiếm lấy ngôi vương.
Khi Sharun chạy đến chỗ Zio, thì Zahhak cũng đã ở bên cạnh. Xung quanh cô là những thi thể của những người kế vị, Zio nói rằng đã quá trễ để trốn thoát rồi. Zio nói rằng Sharun không nên sợ hãi nữa. Bởi vì Zio đã nói tất cả mọi chuyện đã kết thúc rồi.

Phía Bắc Theranhad, rất lâu sau đó.

Sharun vẫn không thể ngừng nghĩ về những ký ức tồi tệ ấy và đầu của cô đau như búa bổ vậy. Liệu một cuộc chiến tranh nữa sẽ diễn ra nữa hay sao? Hay thật sự thì những gì mà Sharun có thể thấy chỉ là những cơn ác mộng hoặc những điều kinh dị từ chính phước lành của cô?

Zahhak tiến đến. Nói rằng cô không được phép sao lãng và nếu như tắc trách...

Sharun bỏ ngoài tai lời nói ấy, nói rằng cô chỉ đang hồi tưởng lại... về tang lễ của cố Hoàng Đế. Mọi thứ thật hỗn loạn. Triều đình đã cố gắng giải quyết mọi thứ trước khi những gì xảy ra được phơi bày cho dân chúng.

Zahhak nói đừng phí thời gian cho những thứ vô ích vô bổ mà hãy tập trung chuẩn bị và tất cả sẽ khởi hành ngay khi thời tiết tốt hơn.

Sharun hỏi rằng liệu đó là từ chính lời nói của Hoàng Đế hay là do Zahhak bảo Người làm thế. Zahhak bảo lúc nào Sharun cũng đa nghi và hãy mau dừng việc đó lại.

Trở về lúc đó, tại Điện Thờ Mùa Hạ sau tang lễ của cố Hoàng Đế.

“Đây thật sự là tương lai tươi sáng ngươi mong muốn sao, Zahhak? Bằng cách giết chết những người khác và áp đạt Zio lên ngôi vương chính là điều thật sự tốt cho Đế quốc này sao? Ta đã nói với ngươi về tương lai ta thấy như là một nỗ lực bảo vệ cho Zio. Và ngươi biết điều đó! Nhưng ngươi lại dùng nó chống lại ta...”

“Cái tương lai đó mà ngươi thấy là điều không thể tránh khỏi. Nếu như ta không làm thế, thì cũng sẽ có người khác sẽ làm điều tương tự. Nếu sự hỗn loạn này được phép tiếp tục, cả Đế quốc sẽ rơi vào bàn tay lầm lạc của kẻ nào đó, thì đó sẽ là sự kết thúc của cả vương triều này. Đây chính là con đường an toàn nhất mà ta chọn để duy trì Đế quốc này.”

“Thế nhưng tại sao ngươi phải...”

“Không một ai có thể trốn thoát khỏi số phận. Tương lai đã định, không thể bị lay chuyển. Nếu như ngươi không thể thay đổi tương lai, những gì có thể làm là tối giảm thiệt hại hết mức có thể để rồi không thể hối hận điều gì. Đó chính là cách ngươi tránh khỏi việc sai phạm những lầm lỗi trong quá khứ. Và hôm nay chính là kết quả của lựa chọn đó.”

Đó cũng là những gì mà Zahhak đang làm lúc nào sao? Chuẩn bị cho một ngọn lửa nữa bùng nổ ra trong cái viễn cảnh mà Sharun đã nhìn thấy. 

Nhưng Zahhak chẳng để tâm. “Đó đều là ước muốn của Người.”

“Được thôi, nếu như đó thật sự là điều mà Người muốn... thì ta sẽ dốc hết toàn tâm thực hiện mong ước của ngài ấy, rửa sạch đi những sai lầm trong quá khứ mà ta đã mắc phải.”

Trước khi Zahhak rời đi, Zio có hỏi thăm về Sharun.

Zahhak nói rằng Sharun vẫn không thể nhớ được điều gì đã thật sự xảy ra vào cái ngày đó.

Zio chỉ mỉm cười, và tiếp tục kế hoạch của mình. Nói rằng bùa phép ngăn chặn ký ức Zio yểm lên Sharun vẫn chưa thể bị phá giải. Sharun luôn cảm thấy tội lỗi, và điều mà Zio làm là thêm thắt sự bối rối vào tâm trí của Sharun nữa. Cũng nhờ vào bản chất yếu đuối của Sharun đã khiến cho Zio dễ dàng hơn rất nhiều.

“Có vẻ như phép phong ấn ký ức ta yểm lên cô ta vẫn còn nguyên vẹn. Cô ta lúc nào cũng cảm thấy bản thân mình đầy tội lỗi, việc ta làm là chỉ cần đẩy sự việc lên thêm một bậc cao hơn nữa. Ta cho rằng bản chất yếu đuối từ trong tâm của cô ta chính là thứ đã khiến cuộc đời ta dễ dàng hơn rất nhiều. Cho dù nếu ta không thao túng tâm trí cô ta từ sớm, thì ta chắc rằng cô ta cũng sẽ kìm nén chúng lại bởi vì chúng quá đau đớn để nhớ lại. Không ngoại trừ khả năng của cô ta, thì cô ta không thể kiểm soát được cảm xúc của chính mình. Không ngoài mong đợi cô ta chỉ có thể nhìn thấy một viễn cảnh thật hạn hẹp. Có lẽ đó là lý do tại sao mọi thứ thật dễ dàng để lừa dối cô ta. Thật là một đứa ngu dại.”

“Tuy nhiên, có khả năng một ngày nào đó cô ta sẽ có thể vượt qua được chướng ngại tâm lý đó và nhớ lại hết mọi thứ xảy ra. Dù ngay lúc này, cô ta vẫn luôn nhớ về tang lễ đó. Vấn đề này cần sự quan sát chặt chẽ.”

“Đó cũng là lý do tại sao ta có ngươi là thủ hạ cạnh ta. Ta rất mong chờ vào mối quan hệ tốt đẹp của chúng ta đấy, Zahhak. Ngươi hãy tiếp tục vai trò của mình như là một kẻ trung thành nhẫn tâm sẵn sàng làm mọi thứ vì lợi ích của Đế quốc này và vì Hoàng Đế của mình. Chỉ khi đó, thì ngươi mới có thể đạt được thứ ngươi muốn.”

“Đã rõ, thưa Bệ Hạ.”

Viễn cảnh về hôm ấy tại Điện Thờ Mùa Hạ lại ùa về.

“Zio? Chuyện gì đang diễn ra ở đây? Ngươi lại dùng quân lực của ta để làm những chuyện này sao?”

“Ồ, Zahhak. Ngươi đến rồi sao?”

“Tại sao lại là lúc này? Đây là thứ sẽ diễn ra theo đúng dự định, nhưng giờ là quá sớm...”

“Ta đã chán ngấy việc chờ đợi rồi. Thời khắc chúng muốn sự tận diệt đã đến, thế nhưng chúng chần chừ vì lo sợ. Và rồi con thuật sĩ ấy bắt đầu xen vào và nạt nộ ta. Đây chính là cách nhanh nhất và chắc chắn nhất để giải quyết mọi chuyện. Bên cạnh đó, nếu như chỉ còn một người kế vị còn sống, thì vấn nạn kế vị cũng sẽ được giải đáp.”

“Nếu ngươi cứ tiếp tục như thế này, rồi sẽ có một ngày chính ngươi sẽ nhận lại hậu quả tương tự.”
“Ha! Và đó là ai nào, ngươi nói đi, sẽ trừng phạt ta? Nhìn quanh ngươi đi. Bất kỳ ai mong muốn sự trả thù chống lại ta đều nằm chết trên sàn hết rồi. Dù sao thì ngươi cũng đến đúng lúc lắm. Mang một bộ đồ khác cho ta thay mau. Sẽ tốt hơn nếu dọn dẹp hết mọi thứ trước khi con thuật sĩ kia xuất hiện. Như ngươi nói, sẽ chẳng có gì thay đổi khi cô ta nhìn thấy đứa trẻ ngọt ngào vô tội mà cô ta biết tàn sát những kẻ ngán đường nó cả.”

“Zio!”

“Sharun?”

“Tại sao cậu lại ở đây? Tôi đã chờ cậu lâu lắm rồi!”

Vừa nhắc tên thì ả lại xuất hiện... Cô ta đã nhận ra có điều gì đó sai sai và đã đi tìm ta. Được thôi, ta e là không còn lựa chọn nào cả. Ta sẽ phải trừ khử cô ta thôi...


Kết thúc Side Story Sharun

Tương Lai Mịt Mù của vị Thuật Sĩ Triều Đình thân cận của Hoàng Đế (cùng với sự thật không thể được phơi bày.)

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Điếu Văn Dành Tặng Bậc Thánh Nhân

Sigret và Ánh Trăng Sáng Trong Màn Đêm

Sơ lược về các Spirit Lord

Tiền Truyện - Sơ Khai Thế Giới - Mặt Trời Giáng Thế Lục Giới

Những điều cần biết về Recap Story và câu hỏi thường gặp.