Episode 4 Chapter 1

Recap Ep 4 Chap 1

Into the Torrent of Fate – Tiến Vào Tâm Bão của Số Phận

 

Câu chuyện tiếp diễn sau khi Ran đã bỏ lỡ chuyến tàu mà Ras đang trên đường đến với Theranhad, một vương quốc hùng hậu với quân lực cường tráng hệt như Ezera tại Đông Phương Đại Lục, giờ đây được biết đến với tên gọi là Natalon Đại Quốc. Ran hỏi Alexa về chuyến tàu tiếp theo để bản thân có thể bắt đầu quay lại Theranhad, nơi những kỷ niệm không mấy tốt đẹp đeo bám cậu.

Ngay lúc này, tại bến cảng Levulin, Iseria và Charles đang thảo luận với nhau, Iseria nhận thấy Đại Tướng Charles đang lo lắng về mối quan hệ ngoại giao giữa Ereza và Theranhad. Nhưng già gân Charles phủ nhận, ông chỉ cảm thấy hối tiếc vì đã không nhận ra mục đích thật sự của đoàn uỷ thác Theranhad. Tất cả những bằng chứng và ghi chép về thanh Kiếm Mùa Hạ mà phái đoàn Theranhad cung cấp đều là những văn tự đã được xác minh và không hề có lấy một lỗ hổng hay sai sót nào. Điều này khiến Charles hoài nghi, bằng trực giác của một người dã có biết bao kinh nghiệm trong cuộc sống, ông cảm thấy vẫn còn uẩn khuất trong chuyện này.

Trên chuyến tàu đến với Đông Phương Đại Lục, Ras, Meru (tên gọi biệt danh mà Arky với Ras thường hay gọi Mercedes) và Arky (Arkasus – Guardian aka món nợ của Ras) đang cùng nhau trò chuyện về quá khứ. Ras và Arky cảm thấy vui mừng vì sắp sửa được gặp lại những con người mới lạ đến từ Phương Đông.

Ras nhắc lại mục đích của chuyến đi lần này là để trả lại thanh Hạ Kiếm cho Theranhad như là một phần yêu cầu của liên minh. Ras cảm thấy lẽ ra cậu nên hỏi Ran thêm nhiều thông tin hơn nếu như cậu biết là bản thân sẽ phải đi đến Natalon. Ras mong rằng chuyến hành trình này sẽ thuận buồm xuôi gió... và sẽ không phải giống như ở hai lục địa trước đây.

Adin... Sau khi chờ đợi rất lâu... thời khác này cũng đã đến.

Chúng ta cuối cùng sẽ gặp lại nhau. Dù hành trình này sẽ không dễ dàng...

Thế nhưng, đứa trẻ của ta. Con bắt buộc phải chịu đựng nó. Bởi lẽ mọi thứ...

...Đều đã được định đoạt cho riêng con.

Tại một khu vườn nhỏ bên trong Điện Thờ Mùa Hạ

Một người nào đó đang gọi tên Adin, tông giọng trông rất tức giận và nghiêm túc.

Còn Adin, cô gái với mái tóc đuôi ngựa ngắn màu nâu cùng đôi mắt màu hổ phách, ăn vận một phục trang như các Shinobi, cô bừng tỉnh khỏi giấc mộng của mình. Cô cảm thấy mệt mỏi và choáng váng. Cô lại mơ về giấc mơ đó, với giọng nói mà cô đã quên và sợ hãi nó.

Người đàn ông kia cũng đã tìm ra Adin, ông có chuyện khẩn cấp muốn nhờ vả Adin, nhưng Adin lại đang bị cấm túc bởi lệnh đặc biệt của chủ trì của Điện Thờ này. Nhưng người đàn ông kia vẫn muốn Adin giúp đỡ, bởi cô là người duy nhất rảnh rỗi hiện tại. Mọi người đều đang bận rộn chuẩn bị yến tiệc chào mừng Hoàng Đế và phái đoàn ngoại giao của Tây Phương.

Adin không hề hay tin, nhưng cô đồng ý giúp đỡ người đàn ông kia, với một điều kiện.

*Hít hà*

Đã biết bao lâu rồi Adin mới thực sự có thể hít thở không khí trong lành như này. Cô đã quay lại được ngôi làng nhộn nhịp và sôi nổi. Bởi vì giờ đây cô đang phải chạy việc lặt vặt, nên cô có thể đường đường chính chính cúp tiếp luyện tập của mình...

“Thật sự là một ngày tuyệt vời, haha!”

‘Hôm nay là ngày chúng ta tái thiết lập lại quan hẹ với phía Tây, đúng không nhỉ?’

“Wow, mình nóng lòng muốn gặp những vị khách từ phương Tây lắm rồi, không thể chờ đợi thêm được nữa!”

 

Tại Bến Cảng Big Hand ở Nam Theranhad

Một người với mái tóc búi lớn màu xám tro bước xuống, đôi tai nhọn hoắt và đôi mắt vô hồn ngước nhìn quang cảnh trước mặt. Đó là Ran.

‘Mình không bao giờ nghĩ mình sẽ trở về mảnh đất này.’

“Bắt kịp họ trước khi quá trễ nào.”

Khi Ran bước đến một đoạn đường nhỏ, cậu dừng lại, cậu không thấy đoàn uỷ thác hay bất kỳ đám đông nào, cũng như chẳng có một chút thông tin nào về phái đoàn của Ras cả. Điều này khiến Ran phải đi tìm một nhà môi giới thông tin, nhưng thứ cậu thấy trước mặt giờ đây là những tiệm bánh, mọi thứ như đã thay đổi hết. Cậu đã rời khỏi Nam Theranhad rất lâu rồi, nên mọi thứ thay đổi theo năm tháng cũng là lẽ thường tình.

Bất chợt thanh Đông Kiếm rung lên như đang phản ứng với thứ gì đó. Cậu chĩa thẳng thanh kiếm về cô gái ăn mặc lạ thường. Hành động này khiến Adin hoảng hốt lên và làm rơi hết hàng hoá trên tay. Ran nhận thấy bản thân đã nhầm lẫn nên đã đưa một viên đá quý cho Adin như một sự đền bù.

Một đám côn đồ xuất hiện và bắt đầu quở trách Adin là nguồn cơn của mọi tội lỗi và cũng đã gần khiến chúng phải bị bắt giam vào ngục tù. Ran thấy đây như là một cơ hội để đền đáp cho Adin vì đã đe doạ cô.

Với một vài đường kiếm, đám côn đồ đã bỏ chạy tán loạn. Adin bắt đầu thắc mắc về thân phận của Ran. “Tại một ngôi làng bình dị như thế này, chỉ có duy nhất hai loại người xuất hiện tại đây. Những người muốn trốn chạy; và những người đang tìm kiếm điều gì đó.” Adin muốn giúp đỡ Ran, chỉ bởi vì cô biết chuyện này sẽ rất là vui.

Adin nói với Ran là những người buôn thông tin đều đã di dời đến bến cảng hết rồi, từ lâu lắm rồi và lý do thì vẫn không ai biết. May cho Ran, là Adin đây quen biết một người có mạng lưới thông tin sâu rộng. Nhưng trước khi Adin dẫn Ran đến, thì cô muốn nhờ Ran nhặt nhạnh những hoa quả chưa bị hư hại giúp cô.

 

Trên đường đi, Adin thuật lại cho Ran mọi thứ đã thay đổi ở Theranhad, giờ đây một vị hoàng đế trẻ tuổi tên Zio đang cai trị Theranhad, khi đó thì Ran đang ở trên một lục địa khác. Taeyou là người đã nói cho Adin biết mọi thứ nên cô có thể kể lại cho Ran. Adin nói rằng vì Zio còn trẻ hơn cả cô nữa nên vị cố vấn và thuật sĩ hoàng gia mới là người nắm quyền lực thật sự. Tuy có một điều kỳ lạ là người cố vấn vẫn không đổi dù các đời hoàng đế đã kế vị nhiều lần. Đồng nghĩa là người cố vấn đó cũng đã sống được ít nhất là 100 năm... Adin không nghĩ điều đó là điều có thể. Ran hỏi Adin về việc đó và được biết là ai ai ở Theranhad cũng biết hết, “Miễn vị cố vấn bất tử còn là trụ cột vững chắc, Theranhad sẽ không bao giờ sụp đổ.” Đại loại thế. Adin bắt đầu miêu tả về hình dáng và ngoại hình của vị cố vấn, dù đã hơn một vài thập kỷ nhưng diện mạo của người đó vẫn trẻ trung, không hề già đi hay lão hoá. Như một cánh hạc trắng cao quý với đôi mắt màu lam ngọc và đôi bông tai hình bán nguyệt.

Adin vừa dứt lời, gương mặt của Ran bỗng biến sắc, nhưng nhanh chóng điềm tĩnh trở lại để Adin không nghi ngờ.

‘Mắt xanh lam và khuyên tai bán nguyệt. Đó không thể là hắn được. Hắn đã...’

 

Cả hai đến được bến tàu và gặp được người cung cấp thông tin, họ nói nếu như tàu của hoàng đến cùng với đoàn uỷ thác thì bến cảng sẽ là người đầu tiên được biết tin, nhưng đến giờ vẫn chưa có gì cả, thế nên có lẽ đoàn tàu đó đã cập bến tại một cảng khác. Người cấp thông tin đưa ra vị trí của những khu cảng khác cho Ran và Adin.

Adin hỏi Ran tại sao lại phải gấp rút tìm cho bằng được đoàn quân của hoàng đế và phái đoàn uỷ thác của phía Tây. Ran chỉ trả lời là cần lấy lại một vật từ đoàn uỷ thác. Một thứ quan trọng không hề thuộc về bất kỳ ai. Nhưng sự việc đổi thay, nó sẽ an toàn hơn khi đặt vào tầm tay Ran. Adin biết đích đến của bọn họ là tại Điện Thờ Mùa Hạ và Adin sẵn lòng dẫn Ran đến đó, cô cũng phải đưa những hàng hoá này về lại ngôi đền. Nhưng Adin bảo người ngoài không thể vào, Ran lập tức lấy ra một chiếc gậy chuông bằng gỗ có ấn mộc của ngôi đền và nói rằng đây gần như là giấy thông hành cho phép Ran đặt chân vào trong Điện Thờ. Adin há hốc mồm và hoài nghi Ran. “Một kỷ vật được trao tặng bởi một người bạn cũ, từ rất lâu rồi.” Nghe đến thế, Adin cũng không thắc mắc nữa và dẫn Ran đi.

Adin cảm thấy Ran thật ngầu, một tay xử đẹp hết đám côn đồ, chỉ dùng phần sống kiếm. Ran đã thề sẽ không đổ máu nếu không cần thiết, với một người cực kỳ quan trọng trong cuộc đời Ran. Và Ran ngạc nhiên khi Adin có thể nhìn thấy được chuyển động nhanh như gió của Ran. “Bạn gái chăng?” Ran không trả lời. Adin nói chẳng ai dám nhìn thẳng vào Ran bởi họ cảm thấy bị đe doạ, nhưng Adin thì không. Cô nhìn thấy trong đôi mắt của Ran, dù vẻ bề ngoài hoàn toàn bình tâm, nhưng sâu thẳm trong Ran là một cơn thịnh nộ đang bị kìm nén, chờ một khoảnh khắc để bộc phát ra.

“Hoang đường.”

Một đám côn đồ khác tiếp tục tìm đến Adin, chúng gọi thêm đồng minh đến. Một nhóm đông đến mức này khiến Ran cũng phải khó lòng chống trả được, cậu định sẽ đổ máu thêm một lần nữa thì quân cảnh vệ của Theranhad xuất hiện, bắt giam tất cả. Adin và Ran nhân cơ hội này chạy trốn đi.

Cả hai chạy vào một ngõ cụt, tiếng cảnh vệ ở đằng sau sắp đuổi đến. “Adin, qua bên đây.” Một giọng nói lạ cất lên, kéo Adin và Ran vào lối đi mật. Khi quân cảnh vệ xuất hiện, chúng hoang mang rằng cả hai người kia đã biến mất.

Bên trong một nhà kho, Taeyou, một cậu trai tóc đỏ rực với đôi mắt cùng màu, cốc đầu Adin vì đã làm trái lệnh của đại sư phụ. Adin bảo vì người đó khẩn cầu Adin nên không thể từ chối, và đã không may vướng vào rắc rối. Taeyou để ý đến Ran và hỏi Adin. Adin nói Ran đến đây để gặp đoàn uỷ thác phía Tây, trước lúc Taeyou kịp nói câu hỏi y chang thì Ran đưa ra chiếc chuông. Taeyou biết đó là một giấy thông hành và Ran là khách của đại sư phụ. Taeyou đã hiểu, cậu sẽ dẫn Ran đến Điện Thờ.

Nhưng điều làm cậu suy nghĩ, tấm giấy thông hành với chiếc chuông gỗ đó, lần cuối cùng loại giấy phép đó được cấp cho các cá nhân... là vào hàng trăm năm trước, trước cả khi ngôi đền này được xây nên tại Nam Theranhad. Taeyou không chắc có thể tin được Ran hay không.

Khi đi đến quảng trường, Adin muốn đi mua lại chút hàng hoá để bù đắp vào số hàng hoá đã bị hư hại do Ran đã khiến làm rớt chúng, Taeyou thở dài và sẽ đi cùng với cô, đồng thời Taeyou cũng khuyên Ran đừng cố gắng đi một mình vì nếu không có cả hai người thì Ran cũng chẳng biết được vị trí của điện thờ và cũng không thể vào được dù cho có giấy thông hành nhưng chẳng ai có thể nhận ra được cả.

‘Cậu ta có vẻ nhạy bén và cảnh giác. Kiểu người như cậu ta luôn mỉm cười bên ngoài, nhưng không ai biết được ẩn ý thật sự đằng sau nụ cười đó.’ Ran nhìn xung quanh, khung cảnh thật quen thuộc, bước đi vào một con đường nhỏ. Đúng như cậu nghĩ, mọi thứ quanh đây đã thay đổi, nhưng không đến mức đó. Cậu nhìn vào một cửa tiệm.

“Này, hai người đang làm gì thế?”

“Bọn em đang để lại một hình vẽ ở đây nè. Mau đến xem đi, Ran.”

“Hpmh, cô cứ như một đứa trẻ ham chơi vậy.”

“Tôi như một đứa con nít sao? Này, tôi lớn tuổi hơn cả anh đấy! Nhưng mà anh cũng hùa theo tôi rồi mà.”

“Đó là bởi cô ép buộc tôi phải...”

“Ran, mau đến đây hoàn thiện thứ này chung với em đi. Đây sẽ là hình vẽ bí mật của chúng ta. Bởi vì chúng ta đã sử dụng cây bút chứa ma lực của em, nó sẽ mãi ở đấy chừng nào em còn sống. Thế nên em chắc chắn nó sẽ còn ở đây lần tới chúng ta đến nơi này.”

‘Đúng là nó vẫn còn ở đây thật. Kỷ niệm của ba chúng ta... Pfft, thật thảm hại. Mình lại nghĩ ngợi về quá khứ nữa rồi...’

“Nhưng quá khứ sẽ mãi là quá khứ... và những thời gian xưa cũ đó sẽ không bao giờ có thể trở lại được.”

“Mau tránh đường!” Một tiếng hét vang lên.

Một tên lính Theranhad chạy đến van xin những dân làng cầu cứu hắn. Một người đến gần hỏi hắn tỏ ra lo sợ, nhưng đột nhiên người đó thấy một dấu ấn xuất hiện trên cánh tay của tên lính, người dân làng hoảng loạn cùng với vẻ mặt giận dữ, hắn hô to lên “Cút đi! Mau cút khỏi ngôi làng này!”

Ran đứng gần đó nghe được mọi chuyện, cậu vẫn đứng ngoài xa quan sát mọi chuyện. Cậu thấy những tên lính khác cầm theo vũ khí chuẩn bị giết chết tên lính có dấu ấn kia. Tên lính đó gào lên van xin đừng giết hắn, mọi thứ đều là nhầm lẫn. Không cớ nào mà hắn lại trở thành một Awakened được.

Nói rồi, tên lính đó bộc phát sức mạnh hắc ám và bắt đầu cơn cuồng nộ, tấn công tất cả mọi người xung quanh.

Ran cảm nhận được một nguồn năng lượng hắc ám nhạt nhoà nhưng quen thuộc. Đôi mắt cậu hoá thành màu đỏ, máu bắt đầu sôi sục. ‘Một kẻ bình thường làm thế nào có thể sở hữu sức mạnh này được.’ Cậu lao đến cố gắng ngăn cản mọi thứ.

“Ta không biết làm thế nào hay tại sao ngươi có được thứ sức mạnh đó, nhưng nếu ngươi đã hoàn toàn bị nó nuốt chửng...” Một nhát chém được vung thẳng xuống xuyên qua người hắn. “Đây là cách duy nhất ta có thể cứu ngươi, để ngươi an nghỉ trước khi sự cuồng khát chiếm hữu và thao túng ngươi.”

Khi hơi thở cuối cùng của hắn được trút ra, thì dấu ấn trên tay cũng biến mất.

Cùng lúc đó Adin và Taeyou quay lại chứng kiến mọi chuyện, hỏi Ran mọi chuyện xảy ra. Những người dân làng đã nhìn thấy Adin và Taeyou dính líu đến Ran. Điều Taeyou lo sợ đã đúng, Ran đã đụng đến cả người của triều đình, họ buộc phải nhanh chóng rời khỏi đây và quay lại điện thờ càng sớm càng tốt. Adin biết một lối tắt nên bảo họ mau rời đi.

 

Tại Điện Thờ Mùa Hạ

Vị cố vấn vận một bộ phục trang trắng như tuyết xoá, giới thiệu bản thân là Zahhak, đang chào mừng những vị khách quý đến từ phương Tây. Rồi nhanh chóng cử người mang những vị khách này đến với phòng nghỉ của họ, còn Zahhak xin cáo từ vì có những việc đột xuất cần sự trợ giúp của Zahhak.

Ras, Meru, và Arky chào tạm biệt Zahhak, và rồi cả ba bàn về mọi thứ ở vùng đất này, như những việc họ đã nhìn thấy hoặc sẽ muốn làm sau khi chuyện này kết thúc. Và mong sẽ sớm được diện kiến hoàng đế của Theranhad để bày tỏ lòng thành kính của họ.

Tại một nơi khác trong Điện Thờ, Yoonryoung, cấp dưới của Zahhak đang báo cáo mọi tin tức đã xảy ra ở ngôi làng nhỏ bên dưới đền thờ. Zahhak vẫn điềm tĩnh, hắn nghĩ về kẻ đó. “Hắn ta đã xuất hiện, hệt như lúc trước, hắn vẫn quá cố chấp.” Rồi Zahhak bảo Yoonryoung tiếp tục nhiệm vụ được giao.

 

Adin đang dẫn Taeyou và Ran băng qua một lối tắt heo hút. Xung quanh họ là rừng cây, Taeyou chất vấn tại sao Ran lại xuống tay với quân lính của Theranhad. Ran hỏi ngược lại cả hai người họ biết gì về cụm từ “Awakened.” Taeyou đáp rằng mọi người trên mảnh đất này để biết đến nó, với tất cả những ai biến thành Awakened, và lỗi của Ran là không có quyền hạn để xử tử một Awakened, nó đồng nghĩa với việc phá luật cũng có nghĩa là đắc tội với Hoàng Đế. Taeyou sẽ không để một kẻ giết người bước vào điện thờ có mặt phái đoàn phương Tây và vị hoàng đế diện kiến tại đó.

Ran chỉ phì cười, nghe những lời nói đầy tính suy diễn của Taeyou. Ran sẽ không từ bỏ chỉ bởi bị nói như thế, cậu thậm chí có thể bắt một trong hai thành con tin, và ép người còn lại dẫn đến điện thờ.

Adin phải đứng ra can ngăn cả hai lại, cô giải thích với Taeyou rằng tuy chỉ mới gặp nhau mới đây, nhưng cô tin chắc một điều Ran là người tôi, trực giác của cô bảo thế. Chính Taeyou cũng mới nói là giấy phép trên tay Ran là minh chứng cho việc Ran là một vị khách của đại sư phụ.

Taeyou cũng chẳng thể phản bác được, cậu đành chấp thuận theo ý của Adin và tiếp tục bước đi. Ran giữ khoảng cách để không làm mọi thứ tồi tệ hơn.

Adin chạy đến bên Taeyou, hỏi tại sao lại đối xử với Ran như thế, cô tin Ran là người tốt, chỉ là có hơi lạnh lùng một chút. Ran đã là người giúp đỡ dân làng khỏi hiểm nguy. Thời nay chẳng mấy ai dám làm thế nữa cả.

“Adin. Cậu có thể nói đúng, nhưng chẳng có gì chứng minh được quan điểm của cậu cả. Nhưng mà, cậu vẫn không quên chuyện gì đã xảy ra vào ngày hôm đó chứ?”

“... Dĩ nhiên là không rồi.” Adin lắp bắp trả lời.

“Tốt, đừng bao giờ quên nó đi. Không một ai giang tay giúp đỡ mà không có chủ đích đằng sau nó cả.”

Adin lại lui về phía Ran, cô muốn hỏi thăm Ran và đồng thời xin lỗi cho những hành động với lời nói của Taeyou. Ran không quan tâm, cậu ta chỉ muốn biết thêm về các Awakened. Adin kể với Ran là các Awakened xuất hiện khắp mọi chủng loài, và khi một Awakened thức tỉnh, họ không thể kiểm soát được bản thân. Không ai biết hiện tượng này xuất hiện từ lúc nào, chỉ biết là đã xảy ra trong quá khứ. Một dấu ấn sẽ hiện ra trên cơ thể và người đó sẽ có được một sức mạnh vượt trội, nhưng không thể kiểm soát. Adin không hiểu tại sao, ở một số vùng thì dấu ấn của Awakened được xem như là một phước lành. Nó không chỉ bị giới hạn ở Theranhad, mà là khắp cả lục địa này. Cũng đã từng có một thời điểm các Awakened được chiêu mộ vào quân đội và được huấn luyện, nhưng không lâu sau đó, tất cả bọn họ đều tạo phản và tàn phá cả quốc gia. Đây cũng là một phần lý do tại sao mọi người lại sợ hãi và ghét bỏ những Awakened. Đó là những gì mà Adin biết được.

Ran không nghĩ đây chỉ là điều trùng hợp, lúc cậu còn ở đây và rời đi, lúc đó chưa từng có bất kỳ Awakened nào. Chỉ có thể là sau sự kiện đó mà thôi.

 

Khi đã chuẩn bị còn một con đường nữa là đến được với ngôi đền, các cảnh vệ tuần tra nhìn thấy ba kẻ tình nghi trên tấm bảng truy nã, chúng hô hoán lên chạy đến chỗ họ. Cả ba người buộc phải chạy đi, Adin bảo họ bám sát cô vì họ sẽ đi con đường quanh co uốn lượn phức tạp nhất để lên đến điện thờ. Chỉ còn một ngã rẽ nữa, Ran lao ra trước Adin chặn một đường đạn pháo bay đến.

Xuất hiện trước mặt họ là quân phục kích dẫn đầu bởi đội trưởng của binh đoàn Theranhad, Yoonryoung. Cô không ngờ được là kẻ ngoại đạo kia lại dẫn theo cả Adin và Taeyou. Yoonryoung muốn bắt và áp giải Ran để được trừng phạt thích đáng vì đã phạm tội tày đình, cùng với việc Adin và Taeyou đã che giấu đi tên tội phạm này.

“Ta đến đây không chỉ để ngăn chặn ngươi lên điện thờ, mà còn để gửi lại lời nhắn của chỉ huy của ta, người ấy nói [Vết sẹo trước ngực của ngươi thế nào rồi?].”

“Hắn vẫn còn sống sao? Quả nhiên, hắn vẫn luôn chờ đợi ta... trên đỉnh của ngọn núi đó suốt thời gian qua.”

Ánh mắt của Ran hoá thành màu đỏ, cơn thịnh nộ trong người cậu bộc phát. Tay cậu nắm chặt lấy thanh kiếm chuẩn bị bứt tốc về phía trước.

“Giờ ta đã biết hắn nắm trong tay Thanh Hạ Kiếm, ta không thể lãng phí bất kỳ một giây nào nữa.”

Yoonryoung cùng với đoàn binh của mình vẫn đang kiên trì chặn đứng đường đi nước bước của Ran và Taeyou.

“Nếu như ngươi đã muốn cả ta tiến bước... Ta đành phải sử dụng nó.”

Ran thu người lại về phía sau, đôi bàn tay đặt lên thanh kiếm màu xanh lam lạnh. Tay trái nắm chặt lấy chuôi kiếm, tay phải bóp chặt lấy vỏ kiếm.

Với nhát chém này, ta đã có thể giết các ngươi trong nháy mắt.

Ta đã thề với lòng sẽ không đổ máu thêm một lần nào nữa.

Nhưng nếu như ngáng đường ta, chuyện sắp sửa xảy ta không thể đoán được.

Bầu không khí xung quanh bỗng trở nên lạnh cóng.

“Adin, mau cúi xuống!” Taeyou hét lên.

“Toàn binh, rút lui!” Yoonryoung ra hiệu mau chóng rời khỏi hiện trường.

“Quá trễ rồi.” Ran đáp.

Băng Trảm Vô Thời

Một đường kiếm được tung ra, mặt đất bỗng hoá thành băng lạnh, đóng băng và trói chặt toàn bộ binh lính một chỗ. Yoonryoung cũng không thể tránh được.

Ran nói Adin mau chóng đưa cả ba đến điện thờ, nhưng Taeyou từ chối. Cậu không thể dẫn một kẻ nguy hiểm đến ngôi đền được, nhất là kẻ đã sử dụng Tứ Mùa Kiếm.

Taeyou nói với Adin mục đích mỗi Điện Thờ được xây nên là để bảo vệ cho mỗi thanh kiếm tượng trưng cho bốn mùa quanh năm. Cậu nói tất cả thanh kiếm đều đã mất tích trong quá khứ, và hiện tại chỉ có Điện Thờ Mùa Hạ là còn sót lại. Thanh Hạ Kiếm đang được người dẫn đầu phái đoàn phương Tây giữ và đang trả lại cho ngôi đền. Nhưng ngoài ra...

Và một thanh khác đang ở trước mắt họ. Một trong Tứ Kiếm – Mùa Đông Đen Vĩnh Cửu.

Mục đích của Ran đã lộ rõ, lấy đi thanh Hạ Kiếm.

Adin nói rằng cô từng được nghe là cả bốn thanh kiếm của mùa màng không được phép hội tụ lại với nhau.

Ran không còn nhiều thời gian nữa, cậu đánh ngất Taeyou và ép buộc Adin mau đưa cậu đến điện thờ, bằng không có thể cậu sẽ giết Taeyou.

“Tôi từ chối. Tôi không biết liệu tôi có thể tin tưởng anh được nữa không. Nhưng nếu anh đang nghĩ có thể đe doạ được Taeyou, tôi cảnh cáo anh ngay bây giờ– anh nên dừng lại đi.”

“Bởi vì... Tôi sẽ ngăn anh lại... dù có phải đánh đổi thứ gì đi nữa.”

Cô nên dừng lại đi. Nếu như cô giết chết Ran lúc này...

...Cô sẽ không bao giờ có được thứ mình muốn.

Ran thu lại kiếm của mình, cậu ta không cần Adin nữa. Bởi thanh kiếm đã chỉ đường cho Ran đến với ngôi đền. Ran cũng cảnh cáo Adin, nếu có lần sau nữa thì Ran sẽ không tha mạng cho Adin. Nói rồi, cậu mau chóng bỏ đi.

Adin cố gắng đánh thức Taeyou dậy và dìu cậu ấy quay về điện thờ. Họ cần phải báo tin cho các sư phụ và cho cả người đứng đầu lễ thức chào mừng đoàn uỷ thác. Adin nói Ran không biết đường tắt đến ngôi đền nên sẽ mất thêm thời gian.

Hai người mau chóng trở về điện thờ, và nhìn thấy dòng người tấp nập chuẩn bị mọi thứ, lính gác khắp các ngõ ngách. Adin và Taeyou không có thời gian để nghĩ về chuyện này, họ đi tìm đại sư phụ chủ trì để báo chuyện cho người.

Vị đại sư phụ nghe Taeyou kể hết mọi chuyện thì hỏi ngược lại cả hai còn nhớ về Đại Chiến Tranh không. Taeyou nói rất nhiều chủng tộc đã tham gia chống lại các Wicked. Đại sư phụ nói cuộc chiến đó diễn ra và kết thúc bởi chính Tứ Mùa Kiếm. Sau đó, các thanh kiếm được thu hồi lại và mỗi thanh được đặt ở một địa điểm khác nhau... ngoại trừ một thanh. Ran, người sở hữu Thanh Đông Kiếm, cũng là người đã gia nhập nhóm Wicked khi xưa.

Lý do bà kể cho cả hai người nghe là bởi vì nó quan trọng đến với cả hai. Nhưng giờ cũng không phải lúc để nói về nó. Bà giải tán Adin và Taeyou ra ngoài, còn ông sẽ đi nói với cố vấn của hoàng đế về việc này.

Bên ngoài nơi cả hai bước ra, Adin muốn đi ngó nghía diện mạo của những người từ phương Tây, Taeyou ngăn cản nhưng cậu biết trước có thử cũng như không, nên cậu sẽ đi theo cô dể giám sát.

Đến với khu vực nơi những vị khách từ phía Tây đang nghỉ ngơi, các cảnh vệ đứng canh bên ngoài nhận được tin tức bị chuyển công tác sang khu vực khác, nói rằng sẽ có một đội khác đeo mặt nạ đến thay thế. Những người lính khi nghe xong không hề lên tiếng, gương mặt họ tỏ vẻ e dè và lo sợ, nên đã nhanh chóng rời đi.

 

Meru và Arky đang nói chuyện một cách vui vẻ về những hoạt động đã diễn ra với họ. Arky đã ăn rất nhiều món ăn ngon ở đây. Nhưng Ras lại chẳng đụng đến chút thức ăn nào, cậu đang lo lắng. Kể từ lúc họ đến đây, họ chưa gặp bất kỳ ai ở điện thờ ngoài trừ người hướng dẫn với bộ cánh trắng đó. Ras cảm thấy bất an. Meru và Arky khuyên cậu nên nghỉ ngơi và khi nào nghi lễ diễn ra, họ sẽ đánh thức Ras dậy. Ras cảm thấy thanh Hạ Kiếm run lên rồi bặt đi, như thể nó đang phản ứng với thứ gì đó.

Phía khác, Ran đã xử đẹp hết những tên lính gác.

Zahhak xuất hiện và mời những vị khách đến từ phương Tây dùng bữa tại hội trường.

Nhóm của Ras ngồi vào bàn tiệc, họ đang chờ đợi một sự báo hiệu để bắt đầu bữa tiệc.

Một bên khác, một người lính báo cáo với Zahhak nhóm lính mới đã bị đánh gục. Zahhak tỏ ra rất bực bội, nhưng vẫn tỏ vẻ điềm tĩnh và yêu cầu tất cả cứ làm theo kế hoạch đã định.

 

Những người lính gác đã ngã xuống, Adin và Taeyou bước đến ngày một gần. Nhị sư phụ bước ra với đầy vết thương trên người, ông ấy bảo mọi người đã di tán, nhưng rồi ông ấy gặp... Ông ho ra máu, yêu cầu Adin và Taeyou mau đến cứu đại sư phụ... Hết rồi, ông ấy đã ngừng thở. Taeyou dìu đôi mắt còn mở dang dở của ông xuống và cầu nguyện linh hồn ông ra đi thanh thản. Adin oán trách Ran.

Càng đi sâu vào điện thờ, cả hai nhìn thấy Ran vừa chém hạ một lính gác đeo mặt nạ đang bảo vệ đại sư phụ. Adin chất vấn Ran tại sao lại giết người vô tội, Ran hỏi Adin liệu cô có tin rằng là do người khác làm hay không.

Adin và Taeyou quyết định sẽ cùng bảo vệ đại sư phụ và chiến đấu với Ran.

Kỹ năng của hai người bọn họ khá tốt, nhưng không hề giỏi đến mức đó. Ngay lúc Ran định tung đòn kết liễu Taeyou, Adin nhảy đến chặn đòn thành công. Thanh Đông Kiếm rung lên, phản ứng với Adin. Adin cũng cảm nhận một thứ gì đó quen thuộc.

Bỗng thanh kiếm đẩy Adin ra xa.

“...Hiểu rồi. Mọi thứ đã rõ.” Ran thu kiếm vào bao.

“Tại sao anh lại rút kiếm?”

“Bởi vì tôi không được phép đánh cô.”

“Ý của anh là sao–”

Đại sư phụ lên tiếng, yêu cầu Adin thu kiếm về. Bà bị ngất bởi bà bị sốc vì hoảng sợ, và cũng nhờ Ran đã cứu mạng của bà. Bà giải thích cho Adin và Taeyou biết là do những tên lính đeo mặt nạ mới chính là người đã tấn công những người trong đền. Bà hỏi Ran tại sao cậu ta lại muốn thanh Hạ Kiếm. Ran chỉ đáp rằng cậu không thể tiết lộ được, nhưng bằng mọi giá Hạ Kiếm không được phép rơi vào bàn tay của Zahhak hay là Theranhad. Taeyou và Adin không biết có nên tin tưởng Ran tiếp nữa được không nếu như không thể biết được mục đích.

Một tiếng nổ lớn vang vọng lên.

Một ngọn lửa đang cháy tại hội trường nơi những vị khách phương Tây đang toạ lạc. Ran mau chóng chạy đến chỗ đó.

Trước khi Adin và Taeyou rời đi, đại sư phụ đưa cho Taeyou một tấm phong thư và nhờ Taeyou bảo vệ Adin vì đó là tất cả những gì mà Taeyou còn có thể làm. Đồng thời bà cũng nói bảo vệ Hạ Kiếm là ưu tiên hàng đầu. Taeyou chấp nhận và từ biệt đại sư phụ.

 

Mọi người bên trong hội trường bữa tiệc đều ngã quỵ xuống, họ nôn thóc nôn tháo và bất tỉnh. Arky bắt đầu cảm thấy chóng mặt và choáng váng.

“Có chuyện gì đang diễn ra vậy? Mọi thứ ổn cả chứ?”

“Tôi mừng là anh ở đây rồi... Mọi người đã...” Ras ấp úng nói.

“À, các vị cảm thấy thế nào khi thưởng thức cao lương mỹ vị cho chính tay tôi chuẩn bị hả, Thần Ước Tinh Nhân?”

“Hay ta nên gọi ngươi là Ras Elclare?”

“Anh đang nói gì thế...?”

“Ta biết ngươi đã trở thành người phàm, nhưng ngươi đủ mạnh đến mức có thể triệt hạ được cả con Rồng huyền thoại đó... Ta đã phải chắc chắn mọi thứ theo đúng ý muốn của ta. Giờ nhìn ngươi trong bộ dạng thế này, ta rất thoả mãn.”

Một tên lính đeo mặt nạ xuất hiện báo cáo đã hoàn tất việc chuẩn bị.

“Ngươi đang âm mưu chuyện gì?”

“Vốn theo kế hoạch ban đầu, bọn ta muốn lập ra hiệp ước thông qua Thanh Hạ Kiếm... Nhưng Hoàng Đế của bọn ta đã thay đổi quyết định của người. Ngài ấy muốn bọn ta lấy lại Hạ Kiếm và quên đi hiệp ước.”

“Nếu đây là thứ mà hoàng đế của ngươi muốn... ngài ấy đã lên kế hoạch cho tất cả chuyện này sao?”

“Ta không cần phải trả lời câu hỏi đó. Nhưng ta có thể chắn chắn một điều...”

“Chuyến đi của ngươi kết thúc tại đây ngay bây giờ.”

“Khai hoả.”

Những đầu đạn pháo được bắn ra về phía của Ras.

Ras phản kháng lại, cậu cố gắng tạo nên một vách đá để chặn đứng đợt tấn công. Cậu đã uống thứ nước mà Zahhak đã dâng lên bữa tiệc, cậu không có đủ sức lực để bảo vệ mọi người, huống chi là chiến đấu với Zahhak và đám cận vệ của hắn.

“Mau từ bỏ đi và đưa ta Hạ Kiếm. Bức tường bùn của ngươi sẽ sớm sụp đổ. Ngươi liệu có thể bảo vệ tất cả bọn chúng không?”

“Vậy thì ngươi hãy thử đến và hạ gục ta đi. Ta sẽ không bao giờ...”

Bỗng thanh kiếm rung lên dữ dội, nó đang phản ứng ngày càng mãnh liệt.

Có thứ gì đó đang tới.

‘Cô ta đang đến... Vậy thì mình sẽ phải kéo dài thời gian.’ Zahhak tự nhủ. Rồi hắn ra lệnh cho đám cận vệ mau chóng cướp lấy thanh kiếm. Còn hắn rời đi đến một nơi khác.

Ras nhận thấy đây là thời cơ để trốn thoát. Nhưng cậu và Meru lại không còn sức lực, Ras nhờ Arky biến thành hình dạng nguyên gốc và đưa cả hai rời đi ngay lập tức. Arky biến hình thành một con thú dũng mãnh và đưa cả hai đi.


Tại trước cửa hội trường, Ran, Adin và Taeyou đã đến. Họ nhìn thấy một bức tường bằng đá bùn và dây leo khắp nơi. Ran yêu cầu Adin và Taeyou mau đi tìm Ras và cố gắng giúp họ bảo vệ thanh kiếm, còn bản thân cậu phải đi tìm Zahhak và giải quyết mọi chuyện.

 

“Ngươi là tên cuối cùng.”

Ran đã xử xong mấy tên cận vệ đeo mặt nạ, cậu nhìn vào những ký hiệu trên tường do Zahhak để lại, như một lời nhắn yêu cầu Ran đến chỗ hắn.

Nhưng nhanh chóng ngay sau đó, Ran đã nhận ra bản thân đã bị Zahhak lừa ngay từ đầu.

 

Quay lại với nhóm của Ras, họ đang bị dồn vào đường cùng của điện thờ. May mắn thay, Adin và Taeyou đến kịp thời để giải vây và dẫn ba người họ đến với nơi an toàn. Mọi người đã nhận diện được nhau và biết được mục đích hiện tại là không thể để cho Zahhak lấy đi thanh kiếm. Adin cố gắng dẫn mọi người ra khỏi Điện Thờ mà không bị phát hiện.

Khi họ đi đến một đường hầm, Adin chuẩn bị mở cửa, Ras cảm thấy có điều không đúng, cậu hét lớn kêu Adin lùi lại còn bản thân nhảy ra trước Adin để chặn nhát đâm bất ngờ ập đến. Ras chỉ có thể chặn được một phần sát thương.

Zahhak bắt lấy Adin làm con tin.

*lạch cạch lạch cạch*

“Zahhak!!!!” Ran vút lên sử dụng những lưỡi kéo chém vào Zahhak.

Zahhak buộc phải thả Adin ra và đỡ lấy những nhát kiếm đầy hung tàn của Ran.

“Ngươi vẫn vung kiếm một cách mù quáng như trước, Ran.”

“Làm thế nào mà ngươi còn sống?”

“Ngươi nghĩ ta đã chết sao? Cũng không bất ngờ mấy. Nhưng đến cả ta cũng không thể nhắm mắt xuôi tay... Nếu như không hoàn thành mục đích của ta.”

“Tên khốn, ngươi đang cố gắng lặp lại quá khứ sao?”

“Ngươi biết rõ cần phải làm gì để cạy miệng ta ra mà.” Zahhak nở một nụ cười nham hiểm.

“Rất rõ là đằng khác. Kẻ thắng sẽ có mọi thứ. Ta sẽ nghe câu trả lời của ngươi sau.” Ran cũng nở một cười, cùng với đôi mắt hoá đỏ.

“Thanh Đông Kiếm là thứ cho ngươi sự tự tin mù quáng đó sao? Ngươi hẳn đã quên rằng... ...Rằng ngươi chưa bao giờ đánh bại ta, chưa một lần– kể từ khi còn ở cái đấu trường khốc liệt đẫm máu đó và ngay bây giờ cũng thế.”

“Ta sẽ tự giải quyết hắn, còn các ngươi xử lý bọn chúng. Không được để chúng sống sót, bởi chúng là những kẻ cuối cùng của ngôi đền này.” Zahhak ra lệnh cho đám đeo mặt nạ.

Cả hai con quái thú giao đấu với nhau.

Trắng đánh với Đen. Những lưỡi kiếm vung vào nhau liên hồi không ngừng nghỉ.

“Sao thế? Giờ ta đã có thể đánh bại ngươi mà không cần dùng đến thanh Đông Kiếm.”

“Đúng, ngươi đã tiến bộ. Nhưng... Có những thứ luôn giữ nguyên vẹn dù cho thời gian có trôi qua.”

Cả một đội quân vây lấy Ran. Cậu đã bị áp đảo.

“Ngươi vẫn quá tự kiêu và hồ đồ.”

“Chỉ còn hai mục tiêu nữa. Mau áp giải chúng.”

Ran chỉ còn cách đó mà thôi.

“Đành phải sử dụng nó, không còn cách nào khác nữa.” cậu đáp.

Ran đưa tay về phía thanh Đông Kiếm, chuẩn bị nắm thật chặt và rút ra.

“Đúng rồi. Cho ta thấy thực lực của ngươi đi, sử dụng Thanh Kiếm Mùa Đông Đen đi.”

“Sẽ chẳng có gì thay đổi cả.”

Ras sắp sửa trụ không nỗi nữa, cậu đang yếu dần đi. Bọn cảnh vệ nhanh chóng thừa cơ chộp lấy thanh kiếm nhưng Ras đã ném ra xa. “Adin, Taeyou! Mau chụp lấy thanh kiếm và chạy đi, đừng để chúng có được nó.”

Ngay lúc này, Adin đang bị khủng hoảng về tâm lý. Câu nói của Zahhak đã ám ảnh lấy Adin.

“Hắn ta nói... chúng ta là những người sống sót cuối cùng... Đại sư phụ và những người khác đã... đã...”

“Nè Taeyou... Tại sao những chuyện thế này cứ đến với hai ta vậy?”

Taeyou chẳng thể lắng nghe được lời nói của Adin, cậu không thể với lấy được thanh kiếm. “Adin, mau nhặt lấy Thanh Kiếm Mùa Hè đi. Nó ở ngay trước mặt cậu đấy.” Cậu hét lên.

“Ý tớ là, mọi thứ đã luôn như thế này kể từ khi chúng ta còn bé... khi mà chúng ta luôn phải trốn tránh và quanh co khắp nơi tại những chiến trường phía bắc. Những nơi mà chúng ta gọi là mái ấm... đều giống như thế này cả. Và tớ đã bắt đầu nghĩ rằng...”

“...Bản thân tớ chính là nguyên nhân của tất cả những chuyện xui xẻo này.”

“Adin! Bình tĩnh lại đi... Có tớ ở đây rồi... Nhưng đây không phải lúc để nói chuyện này!”

“Nếu như chúng ta cố gắng bảo vệ Thanh Kiếm Mùa Hè... họ sẽ bám theo chúng ta. Và rồi... chúng ta... sẽ chết. Taeyou à, nếu như chúng ta bỏ chạy thì sao...? Bỏ mặc tất cả mọi thứ, quên đi mọi chuyện về Hạ Kiếm và tất cả mọi thứ.”

“Có thể... Nếu chúng ta trốn chạy, sẽ bớt đi được một gánh nặng. Nhưng chúng ta có thể chạy trốn được bao lâu? Chúng ta không còn lựa chọn nào khác... ngoài việc phải đứng lên chiến đấu vì chính bản thân mình. Nên là thức tỉnh đi... mau nhặt thanh kiếm lên, Adin!”

“Nh-Nhưng...”

Adin, hãy mau nhặt thanh kiếm lên.

Đó là cách duy nhất... để bảo vệ mọi thứ.

‘Giọng nói đó... Lại phát ra bên trong đầu mình... Từ bên trong giấc mơ mình đã từng mơ mỗi đêm... Tất cả, là cho điều tốt đẹp hơn của mọi thứ.’

Một nguồn năng lượng kỳ lạ bao trùm lấy Adin.

Taeyou ngạc nhiên... một dấu ấn của các Awakened xuất hiện trên người của Adin...

Thanh Đông Kiếm bắt đầu rung lên mãnh liệt hơn.

“Vậy là ta đã đúng.”

“Cô ta là một trong những chủ nhân của thanh kiếm. Thật bất ngờ, cô ta đã phá giải phong ấn của Hạ Kiếm.”

Zahhak chém Ran ra xa, và chuyển hướng đến Adin. Giống hệt như khi Ran lần đầu tiên chạm vào Đông Kiếm. Cô ta đang bị nuốt chửng... bởi chính sức mạnh bên trong thanh kiếm.

Mình có thể... làm được...

Với sức mạnh này, mình có thể...

“Ta sẽ không bao giờ... tha thứ cho ngươi!”

Adin trợn mắt lên, sự giận dữ trong cô bùng phát, cô vút nhanh qua người Zahhak trao cho hắn một nhát chém. Rồi cô lao về phía của Taeyou và ngất đi.

Ran nói rằng cô ấy chỉ bất tỉnh bởi vì đã bị vắt kiệt sức lực. Ran không có thời gian để giải thích. Cậu yêu cầu Taeyou đưa Adin chạy đến bên kia của những ngọn núi, còn bản thân cậu sẽ câu giờ cho Taeyou. Đồng thời cũng bảo Ras mau rời khỏi đây. Cậu sẽ tính sổ với Ras vì cậu ta đã phá vỡ đi lời hứa của cả hai khi còn ở Ezera, Ritania.

“Giờ thì, tất cả các ngươi, không một ai, kể cả ngươi Zahhak, có thể bước qua khỏi bức tường băng vĩnh cửu này.” Ran dựng nên một bức tường băng, chặn toàn bộ lối thoát của bản thân và bọn lính, một mình cậu sẽ chiến đấu chống lại tất cả, bao gồm cả Zahhak.

“Nếu vậy thì ta sẽ thay đổi kế hoạch của mình và chiếm lấy thanh Đông Kiếm.”

“Ngươi sẽ không bao giờ làm được. Vì ta sẽ không bao giờ buông nó ra, cho dù ta chết đi. Và ta sẽ không chết... đến khi ta cứu được cô ấy.”

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Điếu Văn Dành Tặng Bậc Thánh Nhân

Sigret và Ánh Trăng Sáng Trong Màn Đêm

Sơ lược về các Spirit Lord

Tiền Truyện - Sơ Khai Thế Giới - Mặt Trời Giáng Thế Lục Giới

Những điều cần biết về Recap Story và câu hỏi thường gặp.