Episode 4 Chapter 8
Recap Story Ep 4 Chap 8
Regrets and Decisions – Những Hối Hận Muộn Màng và Sự Lựa Chọn Lầm Lỗi
Basar đã thông báo cho Arunka về cuộc xâm lược của Peira,
Basar hỏi cô rằng liệu cô ấy đã sẵn sàng tâm lý hay chưa, và Arunka đáp rằng cô
sớm muộn cũng biết ngày này sẽ đến rằng Peira sẽ hạ quyết tâm san bằng cả
Prairie để trả mối thù đó. Nhưng cô lại không thể ngờ nó lại đến sớm như vậy.
Nhưng điều đáng lo ngại là đoàn quân của Peira diễu hành về
phía Đông Prarie, không phải phía Tây, bởi vì bờ Đông luôn là một mắt xích
phòng thủ yếu của cả Prarie nên quân lực không đủ để chống trả.
Basar nói cậu sẽ cố gắng câu thời gian cho Arunka, vì nếu
như không thể thắng cuộc chiến này, thì ít ra cô ấy vẫn có thể sơ tán cho những
con người và Suin khác còn mắc kẹt lại Đông Prarie khi họ trốn chạy khỏi khu
phía Tây của Khan.
Nói xong, Arunka chào tạm biệt Basar và lên đường cùng với Hwayoung.
Khi Arunka đến với Đông Prarie, mọi thứ trông còn tồi tệ hơn
cô đã nghĩ. Nơi từng là chỗ cô và Peira gặp nhau lần đầu tiên... Arunka thầm
nghĩ liệu nơi này cũng có phải là nơi cả hai sẽ nói lời từ biệt nhau một lần cuối
cùng luôn không.
Orte đến và báo cáo tình hình. Arunka khen cô ấy và nói với
Orte sơ tán các Suin đến nơi an toàn và tìm kiếm những Con Người đang trốn để
nói họ di tản luôn.
Arunka và Hwayoung cùng đi với nhau để dò tìm xung quanh.
Khi cả hai nhìn thấy tàn tích của những căn nhà bị bỏ hoang, cũng là lúc một tiếng
động vang lên từ hướng mà Orte đã đi.
Orte đang trong một cuộc xung đột với các Wolf Morai, họ
không muốn sự giúp đỡ của những kẻ đã đẩy họ đến sống ở nơi khủng bố này.
Arunka bước vào, cô không có thời gian cho việc này. Cô nói thẳng toẹt ra sự thật
rằng nếu như không muốn chết bởi xung đột chiến tranh từ chính Peira thì họ nên
rời khỏi đây ngay lập tức. Đám Wolf Morai nói rằng họ không muốn nghe những lời
đó từ kẻ cai trị Prarie và cho dù Peira có là Hoàng Đế của Khan đi chăng nữa,
thì họ cũng sẽ không rời khỏi ngôi nhà này. “BỞI VÌ ĐÂY CHÍNH LÀ MẢNH ĐẤT NƠI BỌN
TA SINH RA VÀ LỚN LÊN VÀ NẾU NHƯ PHẢI CHẾT THÌ TA CŨNG SẼ CHẾT NGAY TẠI ĐÂY.”
Chúng hét lớn và ngay sau đó, chúng tự rạch đứt động mạch cổ của mình. “Ta thà
chết còn hơn là nghe mệnh lệnh của ngươi, Arunka.” Rồi chúng ngã xuống.
Arunka nghĩ lại khung cảnh khi cô giao chiến với Peira. ‘Liệu
sự trả thù đó có thật sự quan trọng hơn tất cả những gì mà hai chúng ta đã cùng
nhau trải nghiệm với nhau không?’ và Peira đã đáp lại rằng “Điều đó cực kỳ quan
trọng. Đối với ta.”
“Trên mảnh đất xanh ôn hoà giờ đã hoá thành biển lửa chiến tranh, sự thù hằn cùng với những vết sẹo do xung đột và tranh chấp để lại, thì đây có lẽ là điều duy nhất mà chúng ta có thể làm… Trốn chạy, tự tổn hại bản thân để lẩn tránh trách nhiệm, bạo lực ẩu đả dẫn đến xung đột, hoặc là đứng lên để chống lại số phận...”
Tại doanh trại của tộc Morai, Arunka và Hwayoung đã đến
nhưng không hề thấy bất kỳ tung tích gì của Peira hay quân đoàn của cô ta. Bỗng
tình báo của của Arunka chạy đến báo rằng đã hoàn toàn mất liên lạc với đoàn
binh ở phía Nam. Quân lực phía Nam được cho là luôn phải báo cáo về từng đường
đi nước bước của binh đoàn Theranhad mỗi ngày, thế nhưng hôm nay đã bặt vô âm
tín. Arunka suy rằng Theranhad đã bắt đầu hành động về hướng Bắc.
Hwayoung nói rằng Arunka nên dẫn toàn bộ mọi người đi về
phía Nam để cản quân Theranhad lại, nếu không mọi chuyện sẽ rắc rối hơn. Còn
Hwayoung, bản thân cô sẽ ở lại đây chặn đường Peira, bởi vì cô còn một món nợ
phải trả. Hwayoung trấn an Arunka rằng mọi chuyện sẽ không sao hết và Hwayoung
không quyết định sẽ chết tại đây. Arunka khuyên rằng nếu như không thể đánh nữa
thì Hwayoung nên chạy nếu như có thể. Hwayoung cũng hứa với Arunka là cô sẽ
không giết Peira cho đến khi Arunka trở lại, vì có giết chết Peira cũng chẳng
thể mang đôi tay tàn phế của cô trở lại.
Khi di chuyển về hướng Nam, thi thể của binh lính chất thành
đống, có vẻ như quân Theranhad đã đi qua đây, và sẽ rất nguy hiểm nếu như
Arunka hay bất kỳ ai dấn thân sâu vào con đường này. Đột nhiên, những mũi tên
và đại bác được khai hoả, và những thi thể bắt đầu trỗi dậy, là quân Theranhad,
chúng đã nằm đây đợi chờ Arunka đến để phục kích.
Đoàn quân của Arunka đang chống trả quyết liệt quân viện trợ
của Theranhad, nhưng không thể trụ được lâu. Arunka ra lệnh cho Orte dẫn một
đoàn binh quay về hướng Bắc để báo tin cho Hwayoung. Quân của Arunka không thể
cầm cự được lâu hơn nữa, thì quân viện trợ của họ bất ngờ ập đến. Adin cùng với
Juni và Yulha đã xuất hiện và dẹp loạn được tá quân của Theranhad. Theo sau đó
là nhóm của Ras và Ran.
Bầu không khí có vẻ căng thẳng, Arunka đang cảm thấy không
thoải mái lắm khi đứng gần với Yulha, nhưng Yulha thì lại chẳng cảm thấy gì, cô
vẫn ung dung như khi trước. Adin đứng ra giải thích là Lua đã đến Vùng Đất
Hoang Tàn và cướp đi mảnh sức mạnh của Yulha và đã thành công, thế nên Yulha
bây giờ đã trở về lại Yulha của khi xưa, nên Arunka không cần phải cảnh giác nữa.
Arunka nói rằng giờ phe ta đã có 2 Tứ Mùa Kiếm nên có cơ hội
chiến thắng, nhưng Ran chen vào bảo Lua có 2 thanh còn lại. Nhưng Arunka vẫn
không tin tưởng một Wicked cho dù cô ta có thay đổi đi chăng nữa và Yulha khi
nghe những lời đó đã thành thật xin lỗi.
Nhóm của Adin và Ras cùng với Yulha sẽ ở lại để đối phó với
Theranhad, còn Arunka cùng Orte với đoàn quân của cô sẽ trở lại hướng Bắc để hỗ
trợ Hwayoung.
Tại Ranh Giới phía Nam bờ Đông Prarie, gió đã nổi lên báo hiệu
điềm chẳng lành.
Ran không hề thấy bất kỳ bản doanh của địch nào xung quanh.
Tiếng kèn báo hiệu vang lên ngày một rõ và vang to.
Một quý cô xuất hiện trong bộ đồ thanh tao cầm một cành hoa
trên tay bước đến.
Tại nơi mà Hwayoung và Arunka tách ra, Hwayoung đã chờ rất
lâu nhưng vẫn chẳng có chút tin tức nào từ Arunka lẫn Peira. Hwayoung lo sợ
Peira sẽ đến tìm Arunka trước để tấn công nên đã nhờ một lính trinh sát gấp rút
báo cáo tin tức cho Arunka, nếu như Arunka cần giúp đỡ thì Hwayoung sẽ lập tức
rời bỏ vị trí và đến viện trợ.
Hwayoung vẫn nhớ lấy cái ngày mà cô đã đánh giá cao bản thân
mình, cũng là nỗi ô nhục của cô. Khi mà Peira đã đánh cô tơi bời và phế truất
đi đôi tay này, lúc đó Hwayoung đã không tự lượng sức mình, vì lòng tham chiến
đấu với kẻ mạnh mà cô đã mắc một sai lầm nghiêm trọng. Ký ức về nỗi đau dớn đó
vẫn luôn dằn vặt cô, dù đó đã là quá khứ, nhưng nó vẫn ám ảnh cô.
Tiếng hú chiến trận vang lên, những mũi tên được bắn ra.
Quân lực Khan đã đến để nghênh chiến, Hwayoung dẫn đầu đoàn
quân của Arunka xông lên đánh trả.
Sau khi đã đánh bại vài đạo quân tinh nhuệ của Peira, thì một
luồng khí hắc ám khiến Hwayoung mất cảnh giác và bị đánh trọng thương. Peira xuất
hiện và chế giễu Hwayoung. Hwayoung nói rằng cô cảm kích Peira kể từ ngày hôm
đó, rằng cô đã chờ đợi ngày này rất lâu để có thể trả lại món nợ đó.
Đây là cuộc chiến giữa hai người phụ nữ. Một người đã đánh mất
bản thân mình và chìm đắm vào hận thù vì mong muốn phục hưng lại bộ tộc của
mình. Một người đã đánh mất đi sức mạnh của mình bởi kẻ khác đã phế truất nó khỏi
cô, và trong cô sôi sục lẫn quyết tâm khổ luyện để có thể trở nên mạnh mẽ hơn để
làm được tất cả mọi thứ cô mong muốn có thể.
“Có vẻ như ngươi đã luyện tập chăm chỉ hơn kể từ khi mất đi
đôi tay quý giá ấy. Nỗ lực của ngươi rất đáng ngưỡng mộ, thế nhưng ngươi vẫn
khiếm nhã như trước.”
“Nói bất cứ điều gì ngươi muốn, nhưng ta có thể thấy ngươi bắt
đầu xuống sức dần đi.”
“…Thật ngạo mạn. Thế nhưng ngươi vẫn không thể nào đỡ được
cú đánh của ta. Nó thật sự làm ta nhớ lại một kẻ mà ta từng biết. Cũng vì thế
mà ả ta cho ngươi đi theo nó đúng không?”
Peira bóp nát đi khung xương trên cánh tay của Hwayoung.
“Đó cũng chính là cách cái mà con khốn đạo đức giả Arunka vẫn
luôn làm. Con ả đó luôn cho những thứ thấp hèn kém cỏi vào quân lực của mình để
bản thân có thể giả vờ đức cao vọng trọng. Ta có thể thấy ngươi đang run rẩy.
Ngươi đang sợ có phải không. Hay là lần này ta sẽ xé toạc đi đôi chân của người
thì sao nhỉ? Ta tự hỏi liệu rằng ngươi sẽ còn ý chí để sống nữa không.”
“Ta đã lập một lời hứa với Arunka. Rằng ta sẽ không giết chết
ngươi cho đến khi cô ấy trở lại.”
“…”
“Đó là lý do tại sao ta đã kìm chế sức mình hết mức có thể.”
Hwayoung tung một cước thẳng vào mặt của Peira khiến Peira
ngã xuống.
“Nếu ngươi định giở trò thì cánh tay của ngươi sẽ có kết cục
giống như những gì ngươi đã làm với ta vậy. Vết tích này hằn sâu hơn những gì
ngươi đang thấy hiện tại.”
Một tiếng nổ lớn phát ra và Peira đã thoát ra khỏi tầm với của
Hwayoung.
“Ta buộc phải thay đổi kế hoạch... và ta sẽ khiến ngươi đau
dớn trong sự tuyệt vọng cho đến khi nào ngươi van xin ta giết chết ngươi.”
Orte và Arunka đã quay trở lại, ngăn cản kịp thời Peira
thoát đi.
“Đủ rồi Peira, tôi mới chính là người mà cô muốn.”
“Ngươi sai lầm rồi. Ngươi không phải là thứ ta muốn, mà là
thứ đang nằm trong tay ngươi. Lẽ ra từ ban đầu, thanh kiếm mùa Thu đó phải là của
ta rồi mới phải.”
Trong quá khứ, khung cảnh về ngôi làng của Arunka tại Điện
Thờ Mùa Thu, nơi diễn ra nghi thức chúc phúc cho hậu duệ mới của Tứ Mùa - Thu
Kiếm. Mọi thứ chìm trong biển lửa.
“Em lấy thứ sức mạnh này từ đâu?”
“Đây chắc hẳn là lần đầu tiên ngươi được chiêm ngưỡng sức
mạnh thật sự của Chén Lời Nguyện.”
“Gì cơ?”
“Ngươi nghĩ rằng thứ đó đã biến mất. Và ta cũng vậy. Thế
nhưng đồng bào ta đã tim ra nó về lại tay ta. Cho dù ngươi không biết được Chén
Lời Nguyện có thể làm được những gì, nhưng ắt hẳn ngươi cũng đã nghe về nghi thức
để sở hữu nguồn sức mạnh của nó.”
“Em không thật sự đã... không phải chứ?”
“Ta đã thật sự thực hiện nó. Và nó còn hơn cả những gì ta
tưởng tượng ra nữa.”
“Tại sao chứ? Tại sao em lại đi xa đến như thế này? Nó thật
sự đáng giá hơn tất cả những gì chúng ta từng làm hay sao?”
“Đúng như thế. Nó quan trọng, ít nhất là đối với bản thân
ta. Nó quan trọng với chính con người ta.”
“Mau dừng lại đi Peira. Cô bị áp đảo rồi.”
“Ngươi nghĩ ta thật sự chỉ có một mình thôi sao?”
“Đủ rồi Peira. Tôi chỉ nói điều này vì chính cô thôi. Hãy dừng
tất cả mọi chuyện lại. Ngay tại đây.”
“Bahahaha! Ngươi thật sự đúng là chẳng hề thay đổi chút nào.
Cố gắng bắt ta làm những điều mà ngươi muốn, giả bộ như nó thật sự tốt cho ta.
Ngươi nghĩ rằng ngươi thật sự có quyền ép buộc ta phải sống cuộc sống theo ý muốn
của ngươi sao.”
“Không, tôi chưa bao giờ nghĩ như thế cả.”
“Ngươi hành xử như ngươi quan tâm đến ta. Nhưng thật chất,
ngươi chiếm lấy lòng tin của tất cả mọi người và chiếm lấy cả thanh Kiếm Thu
cho riêng bản thân ngươi. Ngươi luôn đặt người dân của ngươi lên trước, cũng giống
như ta. Cả ngươi và ta, chúng ta đều giống nhau cả.”
“…”
“Kể từ khoảnh khắc ta hoàn thành nghi thức của Chén Lời Nguyện,
ta chỉ có duy nhất một mục đích duy nhất. Là sát phạt toàn bộ bộ tộc của ngươi,
giống như cái cách mà ngươi đã làm với đồng loại của ta.”
Nói xong, Peira lao đến cố gắng chạm lấy thanh Kiếm Thu. Còn
Hwayoung chạy lại cố gắng cản Peira lại.
Lua và Peira đang bàn luận với nhau. Lua đưa cho Peira một
thanh kiếm, nói rằng thứ đó có khả năng chứa đựng sức mạnh của thanh Kiếm Thu
và nếu như Peira sử dụng nó thì có thể thanh kiếm này sẽ là Kiếm Thu dành riêng
của cô ta.
Peira hét toáng lên và chộp lấy thanh Kiếm Thu trên tay
Arunka.
“Thứ lỗi cho tôi, Peira. Cô muốn nghĩ sao về tôi cũng được,
nhưng... Cũng giống như cách cô đặt nghi thức của cái chén ấy lên hàng đầu, tôi
ưu tiên sự an toàn của đồng bào mình.”
Không. Nó là của em. Đã quá đủ khi lúc nào Chị cũng là
người cầm nó rồi.
Arghhhhhhhh!!!!!!!
Hoá ra đây chính là sức mạnh của thanh kiếm mùa Thu.
Mình... Mình chính là chủ nhân của thanh Kiếm Thu!
“Tương lại thật sự đầy những điều không ai lường trước được.
Kể cả khi cả bộ tộc của ngươi có chống đối đến thế nào đi chăng nữa, đến tận cuối
cùng thì thứ sức mạnh cũng thuộc về ta.”
“Peira! Nếu như cô cứ dùng thứ sức mạnh đó, cô sẽ chết mất!”
Một luồng sóng năng lượng nổ ra từ phía Peira.
“Tuy nó chưa hề hoàn chỉnh... Nhưng vẫn đủ để kết thúc toàn
bộ chuyện này.”
“Để họ yên, Peira!”
“Tại sao? Chúng là đồng đội thân tín nhất của ngươi à? Ta
nghĩ ngươi nên mau chóng xin lỗi họ vì đã trực tiếp mang đến cho họ một cái chết
vô nghĩa.”
“Sau khi cô rời đi, cũng là lúc tôi thật sự chẳng thể biết
ai là người tôi có thể tin tưởng và dựa dẫm vào... Chính họ là người đã ở bên cạnh
tôi.”
“Ôi, thật đẫm lệ làm sao.”
“Nhưng quan trọng hơn, tôi không muốn cô phải sống trong đau
khổ nữa.”
“Một khi đã là kẻ đạo đức giả, thì mãi là một kẻ đạo đức giả
cho đến tận cùng. Ngươi thật sự không nhận ra ai mới là kẻ đáng trách cho tất cả
chuyện này sao? Nếu như bộ tộc của ngươi không dẫm đạp lên đồng bào của ta...
Thì giờ chúng ta đã chẳng phải đứng tại đây, và những kẻ theo ngươi cũng chẳng
cần phải chết.”
“Cô đang nói tất cả những chuyện này là lỗi của tôi sao?”
“…”
“Cô nghĩ trả thù cho bộ tộc của mình và cai trị toàn Prarie
với thứ sức mạnh đó sẽ mang đến hạnh phúc sao? Cô đã bao giờ nghĩ điều mình thật
sự muốn sau tất cả chuyện này kết thúc chưa?”
Arunka đâm sầm vào Peira nhưng bị đánh bật ra.
“Ngươi đã trở nên chính trực hơn kể từ lúc cai quản Prarie.
Nhưng ta không muốn nghe những lời nói phát ra từ chính ngươi, bởi vì ta sẽ trở
thành kẻ cai trị mới của Prarie với thứ sức mạnh này. Kết thúc rồi, Arunka. Cho
cả ta và cả ngươi nữa.”
Đó là điều mà chị luôn nói với em, lúc nào cũng vậy. Mặc
kệ những gì mà người khác nghĩ về em, và tự khắc nên con đường em đã chọn. Đừng
chú ý những kẻ hèn nhất chẳng dám vác xác đến nói thẳng trước mặt mình và bỏ
ngoài tai những lời đàm tiếu sau lưng.
...Tôi biết. Cô đã nói câu đó cả triệu lần rồi. Tôi có muốn
quên cũng không được. Thế nên đừng xem tôi như một con ngốc nữa.
Tất nhiên rồi. Em lúc nào cũng thông minh và lanh lợi cả.
Tiếng thở dài.
“Có lẽ nhắm mắt lại và để cái chết đến một cách chậm rãi thì
chẳng phải tốt hơn sao? Nhưng mà chị là người biết rõ điều đó hơn ai hết, kể cả
là em, thưa Chị...”
Trên đường bỏ chạy đi.
“Cô nghĩ trả thù cho bộ tộc của mình và cai trị toàn
Prarie với thứ sức mạnh đó sẽ mang đến hạnh phúc sao? Cô đã bao giờ nghĩ điều
mình thật sự muốn sau tất cả chuyện này kết thúc chưa?”
‘Điều mà em muốn sao... Em không biết. Đây thật sự là điều
mà em mong muốn sao?’
Bỗng Lua xuất hiện gọi tên Peira. Sớm hơn Lua dự tính.
Quân đoàn của Peira xuất phát từ Khan đã bị quét sạch hoàn
toàn bởi quân còn sót lại của Arunka. Peira tỏ vẻ hụt hẫng và bối rối. Lua nhìn
Peira với khuôn mặt đầy mong đợi, như thể đã dự đoán trước được việc này sẽ xảy
ra. Peira đã lấy được thanh kiếm còn Lua thì đã nắm trọn Peira như một con rối
trong tầm tay.
“Cô có hối hận không?” Lua tung dòn chí tử. “Cô có cảm thấy
tội lỗi khi giết chết chính người bạn thời thơ ấu của mình để đạt lấy sức mạnh
này không?”
“Ngươi đang cố gắng nói điều gì thế?”
“Ta đang nói đến thanh Kiếm Thu sẽ vô dụng với kẻ có một
trái tim yếu đuối và ngu muội như ngươi.”
“Cái gì cơ?”
Không một chút chần chờ, Lua đâm Peira.
“Sức mạnh càng to lớn, luôn luôn chờ đợi kẻ đủ mạnh để nắm bắt
nó. Nếu như những gì ngươi biết chỉ là vung nó như một thanh kiếm sắt, thì
ngươi suy cho cùng cũng sẽ là nạn nhân của lưỡi kiếm đó.”
“Ngay từ lúc bắt đầu... đây chính là điều mà ngươi muốn từ
ta sao?”
Có một cách khác để ngươi có thể có được sự trả thù, và
nó cực kỳ đơn giản. Những gì ngươi cần là nắm bắt lấy thứ sức mạnh to lớn hơn.
Nhưng chúng quá mạnh và đông. Làm thế nào mà ta có thể bằng
được chúng?
Sức mạnh không nhất thiết phải chiếm đoạt từ kẻ khác.
Ngươi có thể tự tạo ra nó.
Ý ngươi không phải là...
Đúng rồi đấy Peira. Ngươi có thể tự tạo ra một nguồn sức mạnh mới của riêng bản thân ngươi.
“Ngươi thật sự là một kẻ tốt tính, hay chỉ đơn giản là một
con ngốc? Ngươi sẵn sàng đâm sau lưng tất cả, nhưng lại không thể tưởng tượng
ra cảnh tượng đó xảy đến với chính ngươi sao? Một con sói ngu xuẩn.”
Một tiếng PING lớn khiến Peira choáng váng
“Và giờ ngươi đã hết giá trị lợi dụng, ngươi không còn cần
thiết đối với ta nữa. Một thế giới dành riêng cho tộc Wolf Morai sao? HAHAHA!
Thật ngu ngốc! Không hề. Ta có kế hoạch khác cho Natalon này. Đế chế Khan, Thảo
Nguyên Prarie, Con Người và Suin đều giống nhau cả. Tất cả đều sẽ bị thiêu rụi,
đến cả tro tàn cũng chẳng thể còn nữa.”
“Chính ta sẽ là người hoàn thiện thứ mà Aheldad đã không thể
làm được.”
“Aheldad?”
Thêm một tiếng PING lớn đã khiến Peira bất tỉnh.
“Ngươi quả thật đã khiến cho mọi thứ trở nên dễ dàng hơn. Thật
đáng tiếng khi ta phải kết liễu ngươi. Nếu như không phải nhờ ngươi, mọi chuyện
sẽ mất rất lâu và trì trệ hơn.”
“Khi đã an giấc ngàn thu dưới suối vàng, ngươi có thể bất kỳ
cái gì mà ngươi muốn, kể cả về một thế giới dành riêng cho tộc Wolf Morai yêu dấu
của ngươi hằng mong ước.”
Tôi thường mơ về những ngày đó...
“Cha ơi! Mẹ ơi! Nhìn những bông hoa tươi đẹp con hái được
này!”
Tôi không bị vùi dập bởi bão cát mà là làn gió thoảng chất
chứa hương thơm của những cánh hoa.
Và khi giấc mộng ngắn ngủi đó lụi tàn...
“Ta tìm thấy lũ Wolf Morai rồi.”
“Đây là đám cuối cùng rồi đúng không?”
Những tiếng xung đột vang lên.
“Ahh!”
Tôi vẫn nhớ rõ cảnh tượng cái chết của cha và mẹ - đôi mắt
họ như thể đang gào thét với tôi rằng hãy trốn đi.
Và mỗi lần mơ về cơn ác mộng ấy, tôi luôn luôn cảm thấy
có một hơi ấm vỗ về tấm lưng tôi.
“Em lại gặp ác mộng nữa sao?”
“...Arunka...”
Chị ấy luôn nhìn tôi với đôi mắt đầy sự lo lắng.
“Chị nghĩ đó cũng là điều hiển nhiên bởi em đã phải chịu
đựng rất nhiều điều tồi tệ. Đừng cố quá sức chỉ để tim cách trốn chạy khỏi
chúng, em nhé. Em lại mơ về mái nhà ấy phải không, cùng với làn gió thoảng chứa
hương hoa?”
“Vâng. Giờ em chẳng thể tưởng tượng ra nổi một nơi như thế
nữa.”
“Vậy em biết đây là hoa gì không, Peira?”
“Chẳng phải đó chỉ là một bông hoa dại thông thường thôi
sao?”
“Nó có thể trông một cách nhàn nhã bên ngoài, nhưng nó
không chỉ đơn thuần là một bông hoa dại. Nó là một loài hoa có thể sống mà
không cần nước, miễn là bất kỳ nơi nào có đất để nó nảy mầm.”
“Những bông hoa này có thể thật sự làm thế sao?”
“Đúng thế. Chúng có thể sống suốt cả tháng mà không cần đến
nước. Và khi chúng héo tàn, những hạt giống mới sẽ đâm trồi từ gốc rễ của nó.”
“Không gì là không thể cả, Peira.”
Miễn là tay của chị ấy còn nắm chặt lấy mình...
“Chị sẽ giúp em trở về lại mái ấm xưa ấy, cũng giống như
bông hoa này.”
...kể cả điều không thể cũng trở thành có thể.
Peira đang chật vật trên nền cỏ cháy xém, cô đang ho ra máu.
“Ngươi quả thật đã khiến cho mọi thứ trở nên dễ dàng hơn.
Thật đáng tiếng khi ta phải kết liễu ngươi. Nếu như không phải nhờ ngươi, mọi
chuyện sẽ mất rất lâu và trì trệ hơn.”
Nói rồi, Lua đâm một nhát dao vào Peira
“Khi đã an giấc ngàn thu dưới suối vàng, ngươi có thể bất
kỳ cái gì mà ngươi muốn, kể cả về một thế giới dành riêng cho tộc Wolf Morai
yêu dấu của ngươi hằng mong ước.”
“Lua... Ngươi...”
“Mình lại bị lừa một lần nữa rồi... Như một con ngốc. Sau tất
cả những gì đã xảy ra với mình trong quá khứ, mình lại một lần nữa đặt lòng tin
vào một người khác...”
Đó là điều mà chị luôn nói với em, lúc nào cũng vậy. Mặc
kệ những gì mà người khác nghĩ về em, và tự khắc nên con đường em đã chọn. Đừng
chú ý những kẻ hèn nhất chẳng dám vác xác đến nói thẳng trước mặt mình và bỏ
ngoài tai những lời đàm tiếu sau lưng.
...Tôi biết. Cô đã nói câu đó cả triệu lần rồi. Tôi có muốn
quên cũng không được. Thế nên đừng xem tôi như một con ngốc nữa.
Tất nhiên rồi. Em lúc nào cũng thông minh và lanh lợi cả.
“Giờ thì nhìn lại bản thân mày xem. Lại một lần nữa bị vứt bỏ.
Peira, mày là một đứa ngu ngốc. Mày vẫn luôn là đứa ngốc nghếch mày luôn là vậy
trước đây.”
“Đế chế Khan, Thảo Nguyên Prarie, Con Người và Suin đều
giống nhau cả. Tất cả đều sẽ bị thiêu rụi, đến cả tro tàn cũng chẳng thể còn nữa.”
Máu chảy ra từ vết thương của Peira, khiến cô hét lên trong
đau đớn.
“...Mình không thể để chuyện này kết thúc như vậy được... Ta
sẽ không để ngươi đạt được thứ ngươi muốn đâu!”
“Mình phải tìm ả ta. Ta sẽ không chết... Đến khi nào ta vùi
dập ngươi như ngươi đã làm với ta...”
Bọn nhãi nhép này không ngừng ùa đến... Mình đã tốn quá nhiều
sức lực cho chúng rồi.
Lúc này, tâm trí của Peira trở nên mơ hồ và hỗn loạn hơn bao
giờ hết. Cô nhìn thấy ảo ảnh của những người đã khuất, bị giết bởi chính tay
cô. “Làm ơn dừng lại đi, chúng ta không thể thoả hiệp chuyện này sao?” Peira trở
nên hoang mang. “Cái chết của tôi sẽ không kết thúc chuyện này đâu.” Peira như
hoảng sợ, cô có thể nhìn thấy rõ họ. Điều đó khiến cô run rẩy như một con thú bị
dồn vào đường cùng. “Mau tránh xa ta ra!!!” Peira hét lên.
“Như thế hơi quá đà rồi, thưa quý cô Arunka.”
“Arunka?”
Orte muốn chạy đến ngăn cản Arunka, nhưng Hwayoung đã chặn
Orte lại, nói rằng không ai được phép tham chiến khi không có sự cho phép của
Arunka. Orte không thể bình tĩnh được. Hwayoung trấn an Orte rằng với tình trạng
của Peira bây giờ thì cũng chẳng thể làm được thêm gì nữa. Orte lo lắng Arunka
đã chẳng còn chút sức mạnh gì nữa vì đã mất đi thanh kiếm...
“Một giọt máu đào hơn ao nước lã.” Máu đổ ra trên chiến trường
sẽ tạo thành mối quan hệ còn khăng khít hơn cả tình ruột thịt. Hwayoung nói với
Orte. “Nhưng họ không phải là chị em ruột thịt.” Orte đáp. Hwayoung chỉ phản hồi
lại với một giọng trầm. “Đây chính là điều mà Arunka muốn. Chúng ta không có
quyền can thiệp vào.”
“Em đã cảm thấy tốt hơn chưa? Sau khi đã đạt được thứ mà em
luôn mong muốn bấy lâu nay... Bây giờ thì em đã vươn tới giấc mơ của em được
chưa?”
“Đừng có mà suốt ngày giảng đạo nữa. Tôi đã chán ngấy với
cái sự coi thường đó của chị dành cho tôi rồi. Nói thật, tôi cảm thấy thật tuyệt
vời. Mọi thứ đã quá rõ tại sao chị lại sẵn sàng bỏ rơi tôi để chiếm lấy nó làm
của riêng rồi.”
“...”
“Nhìn thấy chị chiến đấu như thể tôi chỉ là một ảo giác hão
huyền, chị đã nghĩ rằng chị nắm chắc phần thắng rồi. Nếu như chị ở đây để giết
tôi và lấy lại thanh Kiếm Thu, thì chị đã phí thời gian rồi. Tôi không còn sở hữu
sức mạnh đó nữa. Đây chắc hẳn là điều mà chị luôn mong muốn, đúng không? Bắt ép
tôi quỳ xuống trước chị và van xin sự tha thứ. Nhưng tôi sẽ không làm thế. Tôi
không hề cảm thấy hối lỗi chút nào. Và tôi sẽ vui mừng làm lại tất cả mọi thứ
thêm một lần nữa.”
“…”
“Chẳng phải chị vẫn luôn chờ đợi để giết tôi hay sao? Vậy
thì đây là cơ hội của chị đấy, Arunka. Giết tôi đi.”
“...”
“Chị chẳng thể nào làm được chứ gì? Nếu vậy để tôi tự làm
thay cho chị nhé? Tôi sẽ tự kết thúc chính mạng sống của mình ngay trước mắt chị,
giống như cách mà đồng bào của tôi đã làm.”
Arunka lao tới trước Peira và tát một cú thật mạnh vào mặt
cô ấy.
“Không có việc gì cô đã từng làm là cho lợi ích đồng bào cô
cả. Tất cả chỉ phục vụ cho mục đích tham lam của chính bản thân cô. Từ ham muốn
của Chén Lời Nguyện, rồi đến cả thanh Kiếm mùa Thu... Tất cả đều là sự ích kỷ của
chính bản thân cô hết! Đó cũng chính là lý do tại sao tôi không thể để cô lấy
đi thanh kiếm.”
“Nếu như xung đột nội bộ diễn ra và bắt đầu có sự phân quyền
và chia rẽ nội bộ, vô số người vô tội sẽ chết! Những gì tôi quan tâm đến là bảo
vệ Thảo Nguyên Prarie, Peira. Mọi người đang mòn mỏi mong chờ vào một ngày họ
có thể sống trong bình yên một lần nữa. Họ luôn mơ về một Prarie bình yên không
chiến tranh, không giết chóc, không phân biệt đối xử.”
“…”
“Bất kỳ sức mạnh nào được trao cho tôi, tôi đều sẽ không
dùng nó cho mục đích riêng. Làm ơn đi, Peira, hãy tin tưởng tôi.”
“Chị sẽ giúp em trở về lại mái ấm xưa ấy, cũng giống như
bông hoa này.”
“...Cô đang làm cái gì vậy...?”
“Chị chỉ muốn thực hiện lời hứa mà chị đã thề với em. Nếu
như em không nắm lấy tay chị ngay lúc này, thì chuyện này sẽ không bao giờ kết
thúc cả. Sẽ có rất nhiều người sẽ mất mạng cho đến khi một trong số hai chúng
ta chết đi.”
“…”
“Nhưng nếu em quay về với chị... Chị sẽ không bao giờ rời bỏ
em thêm một lần nào nữa. Tất cả là vì Prarie... cũng là vì cho em.”
“…”
“Xin em đấy, Peira. Hãy lựa chọn đi.”
Tại Điện Thờ Mùa Hạ ở Theranhad.
Zio đang bàn hỏi Sharun. Sharun vẫn luôn phô ra khuôn mặt đầy
buồn bã, cô không thể nhìn thấy gì về tương lai của Zio, nhưng cô đã thấy Natalon
chìm ngập trong biển lửa của chiến tranh. Zio trấn an rằng Zahhak sẽ không phá
vỡ lời thề với Zio nên sẽ không có chuyện gì xảy ra. Vì nếu như không có Zio,
thì giờ Zahhak cũng chẳng thể có được thứ hắn mong muốn nhất, và cũng chẳng dám
làm gì tổn hại đến Zio cả.
Quay lại Ranh Giới phía Nam của Đông Prarie.
Nhóm của Ras và Adin đang sững sờ trước sự xuất hiện của một
đứa trẻ vận đồ hoàng tộc. Arky trở nên hoang mang, nhưng Ras và Meru lại cảm thấy
điều đó như đã trở thành một lẽ thường tình, bởi vì họ đã thấy những người
tương tự, chẳng hạn như Aither, giờ đã là Vua của Ereza, và cả Angelica, người
trông cũng rất trẻ trung, nhưng là Đại Tu Sĩ của Thập Tự Xanh.
Ran hỏi Sharun về mục đích của cô và Zahhak. Sharun nói rằng
Zahhak đã tự mình triển khai quân đến Prarie và muốn chiếm lấy thanh Kiếm Thu.
Còn Sharun đóng quân tại đây để ngăn chặn Zahhak. Nhưng khi cô đến thì đã có vô
số thi thể chất thành đống của những binh lính Suin. Theranhad không có bất kỳ
lý do nào để chiến tranh với Prarie cả, ít nhất thì đó là điều mà Hoàng Đế Zio
không có mục đích nào để đạt được cả. Ran nghi hoặc là do chính Zahhak, cố vấn
tối cao của Hoàng Đế, đã thực thi mệnh lệnh này dưới cương vị là lệnh thi hành
án của chính Zio.
Sharun nói Zahhak là người đã mang Zio đến Theranhad để hắn
có thể kiểm soát Zio. Nhưng khi Zio từ chối làm điều mà hắn yêu cầu, thì hắn đã
liên thủ với Lua và bắt đầu chuẩn bị cho chiến tranh. Thế nên đó cũng là lý do
mà Sharun đến Prarie để ngăn chặn Zahhak. Sharun hỏi liệu nhóm của Ras và Ran
cũng đến để ngăn chặn Zahhak, cũng như để làm thế nên đã liên minh với cả
Wicked như một nước đi đầy tuyệt vọng, thế nhưng cũng chẳng thể làm được gì
Zahhak bởi hai trong số bốn thanh Tứ Mùa đã nằm trong tay hắn. Nên Sharun đề
nghị nhóm của Ras, Ran và Adin hợp tác chung với Sharun. Và Ran đã hỏi vị trí của
Hoàng Đế để lập tức đi đến đó chất vấn.
Trên đường đi, Juni hỏi Yulha là Sharun nhìn giống như một
Hoàng Hậu (Empress) hơn là một Thuật Sĩ (Shaman) sao, Yulha bối rối trước câu hỏi
đó, và Adin phải giải thích là các thuật sĩ lúc nào cũng gần gũi hơn với Hoàng
Đế vì họ phải phò tá và cố vấn cho Hoàng Đế. Đồng thời bởi Sharun là hậu duệ của
những người hành hương đã thành lập nên Theranhad nên cũng là lẽ thường. Ras hỏi
Sharun rằng tại sao một cá nhân trẻ người non dạ như Zio lại được tôn lên làm
Hoàng Đế, vì dù có được ủng hộ hay không, thì chống đối cũng là một chuyện
không thể thiếu. Sharun giải thích rằng vào ngày cuối cùng của tang lễ Cố Hoàng
Đế, đã có một cuộc tranh chấp quyền lực và mọi người chém giết lẫn nhau. Sharun
đã nhìn thấy viễn cảnh đó và đã không thể ngăn chặn được việc nó xảy đến. Và
khi tất cả mọi người đã nằm xuống vì chính sự tham lam của họ, Zio là người duy
nhất còn sót lại và cũng vì thế đăng quang lên ngôi vương.
Mọi thứ đều nằm trong kế hoạch của Zahhak, nhằm để kiểm soát
Zio thông qua nỗi sợ. Sharun trách móc chính phước lành của mình vì có lý nào
năng lực này lại có ích khi lại chẳng thể làm được điều gì để ngăn cản mọi thứ
xảy ra cơ chứ. Và đó cũng chính là gánh nặng mà các thuật sĩ của Theranhad đều
phải chịu đựng suốt bao nhiêu lâu nay.
Ras phản bác lại rằng cũng chính vì lý do đó mà Sharun đã
tìm đến họ. Vì tương lai chẳng hề tốt đẹp cho Theranhad lẫn Hoàng Đế, nhưng
trong Sharun vẫn còn hy vọng nên đã nhờ vả đến nhóm của Ras. Và cũng chính hy vọng
đó là quá đủ để thay đổi tương lai. Đến cả điều nhỏ bé nhất cũng có thể khiến
tương lai đổi thay khỏi quỹ đạo đã định của nó.
“Ngươi, một con thuật sĩ thấp kém lại dám bảo ta, một
Hoàng Đế, phải làm bất kỳ điều gì sao? Ta đã nghe ngươi là một kẻ hành hương có
tiềm năng thiêm bẩm nhìn thấy được thiên cơ phía trước, nên đã chiêu mộ ngươi
làm thuật sĩ của riêng ta. Thế nhưng tất cả những gì ngươi làm là khiến ta đánh
mất đi biết bao nhiêu cơ hội quý giá với những cái lời lẽ lảm nhảm nguy hiểm liên
tục của ngươi. Ta bắt đầu nghi hoặc ngươi thật sự có bất kỳ tài năng thiên quý
nào lắm rồi.”
Cậu ta thật sự nghĩ rằng mình là một thuật sĩ đầy hứa hẹn
sao...? Mình đã luôn nghĩ “phước lành” này thật sự vô dụng. Mình chỉ là một đứa
con gái đáng trách không thể thay đổi vận mệnh, vùng vẫy vô ích để bù đắp cho
những sai phạm của quá khứ.
Tương lai, nó...
...chẳng hề thay đổi một cách dễ dàng như vậy được.
Giờ đây khắp bờ Đông Nam Prarie đều tràn ngập binh lính của
Theranhad.
Zio ra mặt để chào đón Sharun và sự “viếng thăm” của nhóm
Ras, Ran, Adin, và Yulha. Zio nói ai cũng có ấn tượng hoài nghi khi nhìn thấy
diện mạo của Zio lần đầu và rằng không ai quan tâm đến cho Theranhad nhiều hơn
Zio cả. Zio vui mừng khi thấy người sở hữu của thanh Kiếm Đông. Zahhak đã kể rất
nhiều về Ran cho Zio.
“Một người hắn từng coi là chiến hữu xưa và đối thủ cân sức.
Nhưng cũng là kẻ hắn sẽ không bao giờ có thể hoà hợp được. Nếu như ngươi không
thể cắt đứt mối liên kết mãnh liệt đó, dần dài nó sẽ trở thành sợi xích trói buộc
ngươi. Cả ngươi lẫn hắn đều không hề biết một phút giây yếu đuối mềm lòng và chần
chừ đã dẫn đến tất cả chuyện này. Ta, cũng vậy, cũng không ngờ sự tin tưởng ta
dành cho hắn đã khiến tất cả chuyện này diễn ra. Nhưng ta không trách ngươi, chỉ
muốn nói ngươi làm những gì ngươi có thể để đảo ngược lại tình thế. Chính sự yếu
đuối của ta đã khiến ta trở thành con rối của hắn. Nhưng ta từ chối để hắn thao
túng ta. Ta sẽ bảo vệ Theranhad.”
Ran hỏi về tung tích của Zahhak. Zio đáp Zahhak sẽ sớm trở về
đây nên đã có kế hoạch để đánh úp Zahhak. Tin tức là một tên gián điệp đã tung
tin giả về thông tin của thanh Kiếm Thu, và Zahhak đang nghi ngờ nên đã ngừng
binh và trở lại phía Nam, nên Zio muốn sự trợ giúp của nhóm Ras, bằng cách dụ
Zahhak vào vị trí đã định và bắt đầu triển khai kế hoạch.
Bỗng thanh Kiếm Đông phản ứng.
Có vẻ như là chủ nhân của thanh Kiếm Hạ là Zahhak, đang ở gần
đây.
Ran đã quyết tâm, sẽ cắt đứt mối liên kết mà bản thân đã
không thể làm được trước đây, để bảo vệ sự an toàn cho tất cả mọi người, cũng
như là cho Theranhad.
Ras cảm nhận được thứ gì đó, mặc dù sự hiện diện của nó rất
nhạt nhoà, nhưng khi cậu gặp Zio, có một nguồn năng lượng kỳ lạ toả ra, nó khác
hẳn với lúc Lua hấp thụ sức mạnh của Yulha, và nó khiến cậu cảm thấy bất an mỗi
lần suy nghĩ về nó.
Quân của Zahhak bắt đầu phục kích, một vụ nổ lớn chấn động cả
khu trại. Zahhak đã chia quân nhỏ ra và bắt đầu tập kích khắp nơi nhằm phân tán
quân lực.
Ran ra lệnh cho Adin quay về bảo vệ cho Zio, còn bản thân
Ran sẽ một mình đến chiến đấu với Zahhak. Adin không muốn, nhưng Ran nói rằng
cũng như Adin và Taeyou giải quyết vấn đề của chính họ, thì Ran cũng có vấn đề
riêng của mình với Zahhak, nên đó là lý do Ran phải một mình đến gặp Zahhak để
giải quyết một lần và mãi mãi.
Đây là cuộc chiến giữa hai người đàn ông. Cả hai đều được
sinh ra dưới tư cách là quái thú. Một kẻ bán Nhân bán Elf luôn dùng bất kỳ mánh
khoé cần thiết để đạt được điều mình muốn cho dù có phải hy sinh biết bao sinh
mạng đi nữa. Một kẻ bán Suin bán Elf luôn tự cô lập bản thân trong chặng đường
tìm kiếm hy vọng giải thoát cho người mình quý trọng nhất. Cả hai đều có những
uẩn khúc riêng, nhưng tất thảy, đều muốn kết thúc sợi chỉ liên kết họ mãnh liệt.
“Ta không nghĩ là ngươi sẽ đến một mình. Ngươi là loại hy
sinh cao cả nhỉ? Ta đoán chắc hẳn đó là điểm giống như giữa ngươi và Amid.”
“Ngươi sẽ chẳng bao giờ có thể hiểu được sự hy sinh dành cho
người khác đâu. Thế nhưng, ngươi sai rồi. Ta không đến đây để hy sinh vô ích,
mà là để thực hiện một nhân từ cuối cùng với một người bạn cũ. Kết thúc mạng sống
của ngươi bằng chính đôi tay này là điều duy nhất ta có thể làm.”
“Thật ngu xuẩn. Ta không cần sự nhân từ của ngươi. Ngươi sẽ hối hận vì đã không cùng đi với bất kỳ ai. Chúng thậm chí còn không biết nơi ngươi sẽ chết.”
Mọi thứ đang cháy trong biển lửa.
Quân Theranhad nhìn thấy nhóm của Adin và Ras quay trở lại,
chúng không còn cách nào khác. “Tất cả đơn vị, sẵn sàng chiến đấu! Giết hết tất
cả bọn chúng! Đây là lệnh từ Hoàng Đế!” Rồi tất cả đều lao đến tấn công.
Adin nhớ lại lời nói của Zio, cô đã nhận ra rằng mọi người đều
đã bị Zio lừa, rằng Ran đang gặp nguy hiểm vì toàn bộ binh lực của Theranhad đều
ở chỗ Zahhak. Ngay lúc dầu sôi lửa bỏng, Arunka xuất hiện kịp thời cùng quân viện
trợ để hỗ trợ nhóm của Ras và Adin. Theo sau đó là Peira.
Adin muốn đi đến hỗ trợ cho Ran, và Yulha sẽ là người hộ tống
cho Adin đến chỗ Zahhak.
Khi Adin và Yulha đến nơi, thì mọi thứ thật hỗn loạn. Cả hai
nhìn thấy Ran thương tích đầy người.
“Ngươi sẽ hối hận vì đã không cùng đi với bất kỳ ai.
Chúng thậm chí còn không biết nơi ngươi sẽ chết.”
“Ngươi định sẽ dùng thanh kiếm đó sao? Thanh kiếm đó
không thuộc về ngươi...”
“Thật nực cười rằng những lời nói đó phát ra từ kẻ đã cho
phép những thanh kiếm bị lấy trộm đi từ nơi chúng được canh gác và bảo vệ.”
“Zahhak...”
Hai thanh kiếm va chạm vào nhau.
“Ta không thể chứng kiến ngươi tự huỷ hoại bản thânh
ngươi và làm vấy bẩn thanh Kiếm mùa Hạ thêm nữa.”
Những nhát chém liên tục được tung ra.
“Zahhak! Đủ rồi! Cả ngươi và ta đều biết rõ điều gì sẽ xảy
ra khi người không phải chủ nhân thích đáng của thanh kiếm cố gắng sử dụng sức
mạnh của nó!”
“Không quan trọng. Chỉ bởi vì sức mạnh bên trong thanh kiếm
từ chối ta không có nghĩa ta không thể tận dụng được nó.”
‘Năng lượng bóng tối bên trong thanh Hạ Kiếm còn nặng nề
và khủng hoảng hơn cả bên trong thanh Đông Kiếm...’
“Ngươi cuối cùng cũng đã nhận ra cách ta có thể sử dụng thanh kiếm rồi đúng không? Rất nhiều sinh mạng đã ngã xuống để thanh Kiếm mùa Hạ này có thể đến với ta. Đó là điều cần thiết. Cũng giống như cách Amid hy sinh đã khiến mọi thứ trở nên dễ dàng hơn đối với ta...”
“Ran, dừng lại đi. Cho dù anh có chống đối quyết liệt đến nhường nào đi nữa, thì em cũng sẽ làm điều mà họ yêu cầu em phải làm.”
“...!?”
‘Đây chính là cơ hội của ta!’
“Quá đủ rồi!”
Một nhất chém quyết định được vung ra.
‘Mình không thể cử động... Mình đang mất dần đi ý thức
sao?’
‘Thanh... Đông... Kiếm...’
“Ngươi luyên huyên rằng đây không phải địa điểm lý tưởng,
thế nhưng ngươi vẫn làm xong xuôi mọi chuyện một cách nhanh gọn.”
“Zio đã phá vỡ lời hứa.”
“Và cái lời hứa đó là?”
“Trước khi ta kịp đến, hắn đã định lừa chúng và tấn công
ta. Nhưng nếu ta chậm trễ một khoảnh khắc nhỏ, hắn sẽ cuỗm lấy thanh Kiếm mùa Hạ.
Hắn sử dụng lòng danh dự của Ran để dụ ta ra đây.”
“Hmm, vậy ta chắc rằng Hoàng Đế đã coi ngươi chẳng còn
tác dụng gì với hắn hữa.”
“...”
“Công đoạn chuẩn bị đã xong xuôi với người bạn cũ của
ngươi giờ đã chết. Mau chóng rời đi nhanh. Ta không muốn kéo dài chuyện này
thêm chút nào nữa.”
“...”
“...”
Adin hốt hoảng. Vậy có nghĩa là Ran đã để mất đi thanh Đông
Kiếm. Đồng nghĩa với việc Lua và Zahhak đã triệu tập đủ bốn thanh Tứ Mùa Kiếm.
Ran tỏ vẻ xin lỗi rồi ngất đi.
Yulha sẽ bảo vệ cho Ran và cùng Adin quay về khu trại để báo
tin cho tất cả mọi người.
Tại Ranh Giới giữa Theranhad với Đông Prarie.
Zio nói với Sharun rằng Zahhak đã có đủ bốn thanh kiếm. Nên
Zio ra lệnh cho Sharun thay đổi kế hoạch, thu dọn chiến trường và kết liễu những
kẻ đã lảng vảng đến Natalon để tránh gây thêm phiền hà.
Arunka cùng với Hwayoung đang phải đánh trả lại những tên
lính Awakened của Theranhad.
Orte gặp nguy hiểm nên Arunka phải chạy đến giúp đỡ.
Trong một khoảnh khắc, những tên lính Awakened cảm thấy run
sợ khi nhìn thấy thứ đó, và chạy trốn đi.
Một con bạch xà khổng lồ xuất hiện, nó bắt đầu ngoạm lấy những
tên lính Awakened và nuốt chửng chúng.
Adin cùng Yulha mang Ran quay về với Arunka và Hwayoung. Họ
nhận thấy Ran đã đánh mất thanh Đông Kiếm.
Sharun hiện ra với vẻ mặt lạnh lùng, cô có ý định sẽ giết chết
tất cả những kẻ chuẩn bị đe đoạ đến Zio và Theranhad.
Sau khi đã đẩy lùi được Sharun.
‘Mình không còn chút sức lực nào để chiến đấu nữa...
Nhưng nếu như mình không trừ khử bọn chúng, Hoàng Đế Zio sẽ lâm nguy...’
“Tại sao cô lại lừa dối chúng tôi?! Cô sẽ đạt được gì khi
liên thủ với Zahhak chứ!? Nếu như Natalon sụp đổ, thì Theranhad cũng vậy! Tại
sao cô không nhận ra điều đó chứ?” Adin nói.
“Tôi sẽ không chất vấn quyết định của Người. Ta là thuật sĩ
của Người. Ta đã nguyện hiến dâng mạng sống này để phò tá cho ngài ấy. Nghĩa vụ
của ta là thực thi điều ngài ấy muốn ta làm, cho dù ta không thể thấu hiểu được
ý định của ngài ấy. Và nếu như điều chẳng lành có ập đến cung điện bởi vì ta...”
“Thì ta sẽ không chần chừ mà vứt bỏ đi mạng sống này.”
“Không!”
“Adin!”
“...!?”
Kể cả thứ ánh sáng nhỏ
bé nhất cũng có thể đẩy lùi được bóng tối.
Không có bất kỳ thứ
bóng tối nào trên thế giới này có thể chôn vùi được ánh sáng.
Thứ ánh sáng nhỏ nhoi ấy chính là thứ sẽ soi sáng sự thật bị che lấp.
“Nhìn trước tương lai...?”
“Đúng. Tất cả những gì con thấy và mơ về chính là khả
năng tiên đoán trước tương lai.”
“Nhưng như thế để cho mục đích gì ạ?”
“Để con có thể hỗ trợ cho Hoàng Đế của Theranhad. Suốt
bao thế hệ, những người hành hương như chúng ta đã luôn phụng sự cho các đời
Hoàng Đế Theranhad. Đối mặt với vô số chiến tranh và vô vàn khó khăn, chúng ta
tồn tại để bảo vệ mảnh đất này. Và giờ đây, sứ mệnh đó sẽ là của con.”
Ký ức về ngày tang lễ của cố Hoàng Đế ùa về trong tâm trí của Sharun.
“Zahhak... Zio... Tại sao hai người lại làm chuyện này?”
“Tôi ổn rồi, Sharun. Đừng sợ hãi nữa. Tất cả mọi thứ đã kết
thúc rồi.”
Ký ức về lúc Sharun hẹn Zio đến với địa điểm đã nói trước lễ tuyển chọn người kế thừa mới.
“Tại sao cậu lại đến đây? Tôi đã đứng chờ cậu ở nơi chúng
ta đã hẹn trước rồi mà!”
‘Tang lễ...’
Sự thật cuối cùng cũng đã được mang ra ánh sáng, mảnh ký ức cuối cùng bị che giấu khỏi Sharun.
“Thật sự phí phạm nếu phải giết một người với phước lành
như ngươi...”
‘Cái gì thế này…? Đây không giống như những gì mà mình đã
nhớ vào ngày hôm đó!’
“Chỉ với một chút bùa phép, ngươi sẽ trở thành một công cụ hữu ích với ta.”
Thứ ánh sáng nhỏ nhoi
ấy chính là thứ sẽ phơi bày thật bị che lấp.
Sự thật ẩn sau tất cả mọi thứ...
Sharun hoảng lên.
Adin bối rối, cố gắng cầm máu chảy ra từ vết thương của
Sharun.
‘Cô gái này... Chính là ánh sáng đó...’
Sharun đẩy Adin ra. Cô thở dốc vì hoảng sợ và vội bỏ chạy đi.
Sự thật nào đã bị che giấu đi khỏi tâm trí của mình?
Arunka nói rằng giờ đây Zahhak đã sở hữu cả bốn thanh Tứ Mùa
Kiếm.
Ran nói rằng giờ chỉ còn duy nhất một nơi mà tất cả cần phải
đến.
Vùng Đất của các Wicked, nơi phong ấn Amid.
Một khi phong ấn bị phá vỡ, sẽ chẳng có gì có thể cản được
thảm hoạ ập đến.
Tất cả mọi người đều đã chuẩn bị tâm thái cho một cuộc chiến
cuối cùng sắp xảy đến. Yulha sẽ chỉ đường cho mọi người.
Ran đã từng thắc mắc và khó hiểu tại sao Adin cứ luôn khăng
khăng đuổi theo Taeyou liên tục, nhưng giờ thì Ran cũng đã hiểu. Không phải vì
thanh kiếm, mà là một lý do đã khiến Ran không thể dừng bước tại đây.
“Công đoạn chuẩn bị đã xong xuôi với người bạn cũ của
ngươi giờ đã chết. Mau chóng rời đi nhanh. Ta không muốn kéo dài chuyện này
thêm chút nào nữa.”
“...”
“...”
Ran nhớ lại trong đôi mắt của Zahhak khi nhìn về Ran, như thể
đang muốn nói điều gì đó.
Một tiếng động lớn vang vọng khắp Natalon, cả Đế chế Khan
đang trôi nổi trên không trung.
Peira nói rằng đây chính là thứ mà chúng đã mong chờ. Một
thiết bị mà Lua lắp đặt bên trong cung điện và vô số những kiến trúc khả nghi
khắp Đế chế Khan.
Ras lo sợ rằng nếu như cả Khan rơi xuống, thì không chỉ
riêng Natalon, mà toàn cõi Orbis đều sẽ lâm nguy.
Arunka bảo Ras hãy mang Peira đi cùng, dù rằng không muốn
như Khan là quê hương của Peira nên cô buộc phải đi.
Yulha sẽ dẫn mọi người đi một con đường tắt đến chỗ của các
Wicked, nhưng mọi thứ sẽ không dễ dàng nếu như đụng chạm phải Beehoo.
“Vậy... không quan trọng với cô cho dù đó có là đồng loại
của mình đi chăng nữa à? Đây thật sự là kế hoạch mà cô mong muốn đạt được sự ổn
định ư?”
“Chúng ta đã chẳng còn sự lựa chọn nào nữa. Những chướng
ngại này chỉ khiến chúng ta thêm vấp ngã, dẫn đến sự bất ổn, và cuối cùng là sự
sụp đổ của chúng ta.”
“... Đã từ rất lâu, cô và tôi chưa từng hội ngộ. Tôi đã
không ngờ được rằng tôi sẽ thuyết phục cô lựa chọn một con đường khác. Nhưng
tôi đã hy vọng cô ít nhất sẽ lắng nghe. Khi thời điểm đó đến, chúng ta đã luôn
luôn kề vai sát cánh bên nhau. Cho dù địa vị của chúng ta cách biệt đi nữa,
nghĩa vụ và mục đích mà chúng ta cùng phấn đấu vẫn là một và luôn luôn như vậy.
Tôi đã nghĩ chúng ta đã có thể cùng hợp tác như chúng ta đã từng làm. Nhưng giờ
thì tôi đã hiểu, hy vọng đó cũng chỉ là điều viễn vông.”
‘Mình không nghĩ là chúng ta sẽ tái ngộ nhau như thế này.’
‘Cậu sẽ nói gì với tôi khi chúng ta gặp lại nhau chứ...?’









Nhận xét
Đăng nhận xét